“Cô tin không, cho dù là rạng sáng lão Lâm cũng sẽ đáp chuyên cơ chạy tới xử lý cô ngay đấy!”
An Noãn bĩu môi, tức giận hừ một tiếng: “Được rồi, được rồi, lần sau không uống nữa! Anh thật là phiền phức!”
An Noãn thu dọn một chút rồi cùng đi ăn sáng với Hứa Vĩ Thần, giám đốc Khương đã chờ hai người bên ngoài khách sạn. Khi tới công ty, tòa cao ốc2lộng lẫy đó khiến An Noãn hơi chấn động. Hứa Vĩ Thần giới thiệu với cô: “Tòa cao ốc này là tác phẩm đầu tiên của JM chúng ta tại Trung Quốc, tuy nhiên không phải do lão Lâm nhà có thiết kế, thoạt nhìn cũng thấy không phải phong cách của lão Lâm nhà cô, đúng không?”
Hai người vào công ty, đi thẳng vào phòng họp đang mở rộng cửa.
Tuy thường ngày trông dáng vẻ8của Hứa Vĩ Thần hơi cà lơ phất phơ, nhưng khi làm việc, anh ta cũng cần thận kĩ càng, tác phong mạnh mẽ quyết đoán. Hứa Vĩ Thần là bạn thời đại học của Lâm Dịch Xuyên. Nghe nói, trước khi An Noãn xuất hiện, công ty vẫn đồn đại hai người là gay, hai người suốt ngày ở cùng một chỗ, lại đều vướng vào những vụ tai tiếng về tình dục.
Ban đầu, khi6An Noãn vào công ty, cô còn tưởng hai người bọn họ có loại quan hệ này, về sau khi Tảo Tảo ra đời, cô mới biết Lâm Dịch Xuyên không phải là đồng tính. Nói thật lòng, theo Hứa Vĩ Thần, An Noãn học được rất nhiều điều, có nhiều lúc thậm chí Lâm Dịch Xuyên cũng chỉ dẫn cho cô như thế. Trước đó không lâu, trong một dự án của công ty ở3Ý, An Noãn tham gia thiết kế, một phần trong thiết kế đương nhiên là có công của Lâm Dịch Xuyên.
Cuộc họp kết thúc, An Noãn và Hứa Vĩ Thần tới phòng làm việc. Phòng làm việc của Hứa Vĩ Thần rộng rãi, thoải mái, chỉ có điều một số đồ đạc không hợp nhãn anh ta, anh ta yêu cầu thay đổi toàn bộ. Có lẽ anh chàng này làm việc nhiều năm với Lâm5Dịch Xuyên, cho nên rất coi trọng đối với nhiều chi tiết.
Phòng làm việc của An Noãn ở ngay phía ngoài phòng làm việc của Hứa Vĩ Thần, yêu cầu về điều kiện làm việc của cô cũng không cao, hơn nữa cô cũng chỉ là một trợ lý nho nhỏ. Hứa Vĩ Thần thường rất ít khi nhờ tới cô, rất nhiều việc anh ta có thể tự làm thì đều cố gắng tự làm, huống chi anh ta còn có thư ký.
Nói như Hứa Vĩ Thần vẫn nói, lần này An Noãn hoàn toàn có thể không cần trở về, nhưng Lâm Dịch Xuyên lại phái cô về đây, vì vậy anh ta suy đoán rằng mình bị An Noãn làm liên lụy.
An Noãn đang ngẩn người, Hứa Vĩ Thần đã đột ngột đi tới, gõ gõ lên bàn cô, hỏi: “Họ nói tới nay có một dạ tiệc chào mừng, cô có muốn đi không?”
“Sao lại không đi, sau này mọi người đều là đồng nghiệp cả, chúng ta còn phải nhờ họ chăm sóc mà.” Hứa Vĩ Thần mỉm cười, “Tôi còn tưởng cô sẽ không đi cơ, không phải từ trước tới giờ cô đều không thích tiệc tùng sao?”
Sau khi tan làm, Hứa Vĩ Thần lái xe đưa cô tới quán bar, vào căn phòng VIP đã được bao trọn, công ty có không ít người đã tới, cả lãnh đạo của các phòng và rất nhiều cô gái, người ở công ty chi nhánh Thượng Hải và Hồng Kông cũng đến.
An Noãn tự giới thiệu đầu tiên, “Tôi là An Noãn, trợ lý của Hứa tổng, tiết lộ cho mọi người một bí mật nhé, Hứa tổng đơn thân, thích phụ nữ.”
An Noãn vừa nói xong các cô gái bên dưới đã hoan hô ầm ĩ. Mọi người đều nghi ngờ mối quan hệ giữa An Noãn vào tổng giám đốc, vì lúc nào trong họ cũng rất mờ ám, giờ cuối cùng cũng có thể yên tâm được rồi.
Có một số cô gái bạo gan còn đùa, “Còn tưởng Tổng giám đốc với cô An là một đối chứ, nếu như hai người đã không phải là mối quan hệ này, vậy sau này chúng tôi cũng có thể mạnh dạn theo đuổi Tổng giám đốc được rồi.”
An Noãn thấy người ta gặp họa liền sung sướng ngồi vào góc, còn Hứa Vĩ Thần thì đã bị đám con gái vây quanh chúc rượu.
Khương Lâm biết thân phận của An Noãn cho nên cũng không dám thất lễ, chỉ ngồi cạnh trò chuyện với cô. An Noãn nói chuyện với anh ta vài ba câu chỉ cảm thấy nhạt nhẽo, cho nên liền mượn cớ chuồn vào nhà vệ sinh.
Lúc ở Anh, cô rất ít khi đi tiệc tùng, trước giờ Lâm Dịch Xuyên không bao giờ cho cô uống rượu, tan ca một cái là bảo cô đưa Tảo Tảo về nhà hoặc đưa Tảo Tảo đến khu vui chơi.
Có một lần, Tảo Tảo được ông bà nội đón, Hứa Vĩ Thần liền đưa An Noãn đi uống chút rượu, kết quả Lâm Dịch Xuyên phát hiện ra làm ầm ĩ một trận, hôm đó An Noãn đã mượn rượu để hét lên với anh ta: “Tôi không phải là anh, không có tính uống rượu rồi làm loạn!”
Lần đó Lâm Dịch Xuyên rất giận, cũng vào ngày hôm đó anh ta đã hôn cô. Đó là lần đầu tiên hai người hôn nhau. Hôm sau tỉnh lại, An Noãn làm như mất trí nhớ, cũng sau ngày hôm đó mối quan hệ giữa hai người bọn họ bỗng trở nên có chút kì lạ.
Từ nhiều năm trước Hứa Vĩ Thần đã bắt đầu gọi “lão Lâm nhà cô”, mới đầu An Noãn cũng hay nắn lại anh ta nhưng về sau quen rồi cũng thôi. An Noãn vẫn luôn giả vờ, chọn lờ đi chuyện này, cho tới hôm lễ tình nhân vừa rồi thì cô và Lâm Dịch Xuyên đã làm ấm lên với nhau một trận.
Ngày lễ tình nhân, Lâm Dịch Xuyên đưa Tảo Tảo về nhà ông bà nội, buổi tối anh ta đưa An Noãn đi ăn một bữa thật lãng mạn, sau đó liền lừa An Noãn về nhà. Phòng anh ta được bày biện rất lãng mạn, dưới đất rải đầy cánh hoa, trên chiếc giường kingsize cũng rải cánh hoa hồng xếp thành chữ “I Love You”. Tuy Lâm Dịch Xuyên biết nói tiếng Trung, cũng biết một chút về chữ Hán, nhưng những chữ mà anh ta thật sự biết viết thì không nhiều, hồi đó lúc viết tên An Noãn, anh ta từng phàn nàn sao lại khó viết như thế. Vậy mà lúc này anh ta lại có thể xếp cánh hoa thành chữ rất đẹp.
An Noãn hơi sững sờ, Lâm Dịch Xuyên liền đi tới ôm cô vào lòng, thử hôn khẽ lên môi cô.
An Noãn hoàn toàn ngẩn người, Lâm Dịch Xuyên càng hôn càng gấp gáp, cuối cùng cả hai liền ngã ra giường.
Va chạm mạnh khiến An Noãn hoàn toàn tỉnh táo lại, anh ta hôn cô, cô liền quay đầu đi. Lâm Dịch Xuyên nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc: “An Noãn, I love you!”
Chắc chắn anh ta đang chờ cô đáp lại bằng một câu “I love you, too”, nhưng An Noãn lại mãi không chịu mở miệng.
Anh ta quay mặt cô thẳng lại, giữ chặt lấy rồi lại hôn lên môi cô, nhưng An Noãn lại liều mạng tránh đi, giọng nói dịu dàng của cô bỗng cất lên, “Xin lỗi, Lâm Dịch Xuyên, trước giờ em chỉ luôn coi anh là anh trai.”
Một tiếng anh trai” đó khiến Lâm Dịch Xuyên đen sì mặt, anh ta chửi thề bằng một câu tiếng Anh, mặc kệ sự phản đối mà bắt đầu xé quần áo của cô.
“Lâm Dịch Xuyên, anh điên rồi, buông tôi ra!”
An Noãn vẫn luôn cảm thấy Lâm Dịch Xuyên là một người đàn ông vô cùng lịch thiệp, tuy nhiều lúc có ngang ngược, nhiều lúc không biết nói lý, nhưng trước giờ cô chưa từng thấy anh ta phát điện như vậy bao giờ. Hôm đó, anh ta hoàn toàn điên rồi, anh ta gào lên với An Noãn: “Cút mẹ anh trai đi, anh không tin anh yêu em bao nhiêu năm như thế em lại không hề cảm nhận được một chút nào! An Noãn, để anh xem em có thể giả ngốc được đến bao giờ, anh cho em đủ thời gian rồi, đừng có khảo nghiệm tính nhẫn nại của anh!”
Sau đó chuyện gì đã xảy ra, An Noãn không muốn nghĩ lại nữa, cô đá vào bên dưới của anh ta, cú đá mạnh đến mức khiến anh ta ngã vật xuống đất rên đau ư ử.
An Noãn thở dài một hơi, vặn vòi nước, lấy nước lạnh táp lên mặt mình.
Cô nghe thấy có hai cô gái ở bồn nước bên cạnh nhỏ tiếng nói: “Hôm qua ngài Mạc mới đính hôn mà hôm nay đã đến Shine rồi, vợ chưa cưới của anh ta ở Hồng Kông tới mà anh ta cũng không dành ra chút thời gian cho cô ấy, theo tôi thấy, hai người họ chẳng có tình cảm gì với nhau đâu, chắc là liên hôn rồi.”
Cô gái còn lại cười trào phúng, “Cô nghĩ nhiều rồi, thế giới của họ người bình thường sao mà hiểu nổi. Mà kể cả có là liên hôn đi chăng nữa thì người ta cũng môn đăng hộ đối, người xứng với ngài Mạc cũng chỉ có những cô thiên kim tiểu thư như cô ấy thôi, nếu không cô tưởng cô có thể được lấy ngài Mạc chắc?”