Sau khi vào trong gian phòng, An Noãn ôm Tảo Tảo ngồi xuống, cậu nhóc con lại bò thẳng lên người cô, bàn tay nhỏ bé bưng mặt cô hôn một cái thật mạnh, thằng bé nói đó là tình cảm nhớ nhung của nó dành2cho cô.
“Mẹ, sao lâu lắm rồi mà mẹ không về nhà? Tảo Tảo nhớ mẹ muốn chết mất!”
Tảo Tảo đang nói đột nhiên tỏ vẻ bí mật tiến lại gần bên tại An Noãn cười hì hì nói, “Còn có lão Lâm nữa, ba cũng rất8nhớ mẹ, ngày nào trước khi ngủ ba cũng đều xem hình của mẹ.”
An Noãn nói đùa với Lâm Dịch Xuyên, “Này, con trai của anh đang nói xấu anh kìa.” Lâm Dịch Xuyên nhẹ cau mày, giọng nói của anh rất êm tai, anh nói6với cô, “Nó nói thật đấy.”
An Noãn giận dỗi lườm anh một cái. “Mẹ, lão Lâm nói phải rất lâu nữa mẹ mới có thể trở về được. Con cũng không về nữa, con ở lại đây cùng với mẹ được không?”
An Noãn cũng muốn như3vậy, nhưng mà cô lấy đâu ra thời gian chăm sóc cho thằng bé. “Tảo Tảo ngoan, đợi cô bận xong khoảng thời gian này đã, sau này sẽ luôn ở bên cạnh con.”
Tảo Tảo đột nhiên tỏ ra rất nghiêm túc nói, “Mẹ, lão Lâm5nói, đợi mẹ trở về, mẹ sẽ thật sự là mẹ của con rồi.”
An Noãn bất đắc dĩ cười nói, “Đúng vậy, bắt đầu từ bây giờ mẹ đã là mẹ của con rồi.” Lúc đầu khi Lâm Dịch Xuyên bước vào gian phòng này, anh vẫn luôn thoáng nhíu mày, đến bây giờ thì đã hoàn toàn giãn ra, dường như còn có một chút thỏa mãn.
Ông chủ nhanh chóng dọn món lên, Tảo Tảo vừa ăn đã nói đồ ăn ngon. Vốn dĩ sức ăn của nó không được bao nhiêu vậy mà lại ăn hết hơn nửa bát. Lâm Dịch Xuyên ăn khá ít, cả buổi anh chỉ gắp cho An Noãn và Tảo Tảo.
Nhìn bề ngoài Lâm Dịch Xuyên đối với Tảo Tảo có vẻ rất lạnh nhạt, nhưng thật ra An Noãn biết anh rất yêu Tảo Tảo, hẳn là không thua gì An Noãn, chỉ là đàn ông thường không giỏi thẳng thắn biểu đạt tình cảm của chính mình.
Họ ăn cơm xong thì rời đi, Tảo Tảo đột nhiên bắt đầu mè nheo, muốn một bên nắm tay lão Lâm, một bên nắm tay mẹ.
An Noãn nhìn dáng vẻ thằng bé đáng yêu đến vậy, trong lòng chất chứa nhiều cảm xúc, mỗi đứa trẻ đều thích có được tình yêu của cả ba và mẹ.
Không ngờ trên đời này lại có chuyện trùng hợp đến thế, ba người An Noãn vừa từ gian phòng bước ra thì Mạc Trọng Huy và Trương Húc đúng lúc bước tới trước mặt, có lẽ là qua đây ăn cơm.
An Noãn theo bản năng dừng bước, Tảo Tảo lại giục cô đi, “Mẹ, mẹ dừng lại làm gì thế?” Bước chân của Mạc Trọng Huy cũng dừng lại, cứ như vậy đứng đó từ đằng xa. Cuối cùng, Lâm Dịch Xuyên ôm lấy An Noãn bước qua, chào hỏi Mạc Trọng Huy qua loa một chút. “Ngài Mạc, trùng hợp vậy, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Mạc Trọng Huy lạnh nhạt nhìn An Noãn, bình tĩnh bắt tay với Lâm Dịch Xuyên, “Chào anh.”
“Không làm phiền anh đi ăn trưa nữa, chúng tôi xin phép đi trước.”
An Noãn bị Lâm Dịch Xuyên ôm lấy rời khỏi, lúc họ từ bên cạnh Mạc Trọng Huy đi qua, bàn tay Mạc Trọng Huy đưa ra, nhưng cuối cùng cũng thu tay trở về.
“Ngài Mạc.” Trợ lý Trương lo lắng khẽ gọi tên anh. “Không cần phiền lão Thái làm đồ ăn nữa, chúng ta trở về Shine ăn đại cái gì đó thôi.”
Khóe môi Trương Húc mấp máy, cau chặt đôi mày nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. An Noãn và Lâm Dịch Xuyên xuống tới lầu dưới, lúc đến quầy thu ngân thanh toán, ông chủ cười nói với họ, “Các vị là bạn của ngài Mạc, chúng tôi không nhận tiền đâu.”
An Noãn kiên quyết trả tiền, ông chủ lại sống chết không chịu nhận. Lúc trở về, Lâm Dịch Xuyên đột nhiên thuận miệng hỏi một câu, “Ngài Mạc đối với ai cũng hào phóng vậy sao?”
An Noãn giật mình cười nói, “Có thể là người có tiền không quan tâm đến một chút tiền nho nhỏ này.”
“Đúng rồi, sao anh lại quen biết với Mạc Trọng Huy vậy? Em nhớ khi lần đầu tiên anh gặp anh ta là đã biết anh ta rồi.”
Lâm Dịch Xuyên liếc nhìn cô, “Trí nhớ của em tốt thật đấy, anh ta làm ăn thành công như vậy, JM và tập đoàn Mạc Thị cũng đã hợp tác nhiều lần, cho nên bọn anh đã biết nhau từ lâu rồi. Nhưng mà lần đó chính xác là lần đầu tiên gặp mặt.” An Noãn và Lâm Dịch Xuyên đưa Tảo Tảo trở về khách sạn, trên đường đi, Tảo Tảo dính chặt lấy An Noãn, cô đang lái xe, thằng nhóc hận không thể bổ nhào cả người lên người cô, cứ quấn quít lấy An Noãn nói chuyện không ngừng. Lâm Dịch Xuyên ngồi bên ghế lái phụ, sắc mặt sa sầm, sớm biết vậy thì đã không nên dẫn theo cục rắc rối nhỏ này qua đây. Vừa đến khách sạn, Tảo Tảo đã nhảy dựng lên vào đòi An Noãn ôm. Lâm Dịch Xuyên tức thật rồi, anh nhéo lấy lỗ tai nó, bỏ nó vào phòng Hứa Vĩ Thần, ném nó vào trong, bực mình nói, “Tối nay con ngủ với chú Ethan, sáng sớm mai ba qua đón con.” Tảo Tảo bám lấy khung cửa kêu khóc, “Con không muốn chú Ethan, con chỉ muốn mẹ, con muốn ngủ chung với mẹ.”
Lâm Dịch Xuyên lười để ý nó quấy nháo, anh xách quần áo nó ném nó lên sofa rồi bước ra khỏi phòng đóng sầm cửa lại.
Tảo Tảo vừa khóc vừa chạy qua, liều mạng gõ cửa, “Con muốn mẹ, mẹ cứu con!” Hứa Vĩ Thần thong dong ngồi trên sofa, thờ ơ nói, “Nhóc Jim, con vẫn nên chạy vào lòng chú Ethan đi, tối nay ba hay mẹ con cũng không cần con đâu.” Tảo Tảo lại kêu khóc một lúc, hoàn toàn hết hy vọng rồi thằng nhóc mới ngoan ngoãn bước đến sofa, đôi mắt to tội nghiệp ngây thơ nhìn Hứa Vĩ Thần.
Hứa Vĩ Thần xoa tóc thằng bé, cười nói, “Đứa bé đáng thương, thế này là bị lão Lâm nhà con bỏ rơi rồi.”
Tảo Tảo nghe vậy khóc càng thảm hơn.
“Đừng khóc nữa, cho dù con có khóc đến chết thì cũng không có tác dụng gì đâu, chắc giờ lão Lâm nhà con đã bị dục vọng thiêu đốt rồi, nếu không giải quyết vấn đề sinh lý nữa thì sẽ tiêu đời đấy.” Tảo Tảo nghe không hết, thút thít khóc nấc lên từng cái. Trong lòng thằng nhóc hung ác nghĩ ngợi, món nợ này sau này nó sẽ trả lại cho lão Lâm. Trước mắt không có cách nào khác, chỉ có thể đi nhờ vả Hứa Vĩ Thần thôi.
“Chú Ethan, thật ra con cũng rất nhớ chú.”
Nhóc con xảo quyệt nói, chọc cho Hứa Vĩ Thần thích thú, ôm nó dậy hôn mạnh một cái.
“Chỉ cần câu này của con, chú Ethan nhất định sẽ cùng con chơi thật vui.” An Noãn chỉ đi rót cốc nước trong chốc lát quay lại phòng khách đã phát hiện Tảo Tảo đã không còn ở đó. “Lâm Dịch Xuyên, anh đưa Tảo Tảo đi đâu rồi?”
Lâm Dịch Xuyên thờ ơ trả lời, “Nó nói nó nhớ chú Ethan, anh đưa nó qua phòng kế bên ở một chút.”
An Noãn hài lòng nói, “Tảo Tảo đúng là càng ngày càng hiểu chuyện.” Trước đây khi bọn họ ở Luân Đôn, Hứa Vĩ Thần là kẻ thù lớn nhất của Tảo Tảo, người đàn ông này cứ giống như một thằng nhóc gia đầu vậy, luôn thích ăn cắp đồ chơi của Tảo Tảo, cướp kẹo của nó, chỉ cần ở bên nhau hai người lại đánh nhau không ngừng. An Noãn biết đây chính là biểu hiện của tình yêu.
“Muốn uống nước không?” An Noãn đưa cho anh một cốc nước. Lâm Dịch Xuyên nhận lấy đặt nó lên bàn trà, một tay nắm lấy cánh tay An Noãn, kéo cô vào trong phòng.
An Noãn vừa bị anh kéo chạy đi, vừa chống lại, “Lâm Dịch Xuyên, làm gì vậy? Có chuyện gì không thể nói ở đây sao?”.
Lâm Dịch Xuyên một chân đá mở cửa phòng ngủ, kéo An Noãn quăng lên giường.
An Noãn bị hành động của anh làm cho sợ, cô giãy giụa ngồi lên, còn anh thì đã không đợi được nữa mà áp lên người cô.