Tình Đắng

Mặt An Noãn từ trắng mà trở nên đỏ bừng.

“Tôi thà em mãi mãi không quay trở về còn hơn.” Mạc Trọng Huy lạnh lẽo nói xong rồi buông lỏng tay ra, đi thẳng ra khỏi phòng ăn. Vào giây phút đó, An Noãn thật sự muốn tìm một cái hố2để chui vào, cô cầm túi xách vội vàng chạy khỏi nơi này, quên luôn cả chào hỏi. Trợ lý Trường thấy thế vội vàng đuổi theo. Cậu ta chạy ra khỏi khách sạn mới đuổi kịp bước chân của An Noãn.

“Cô An, xin chờ một chút.” Trương Húc chắn lại8trước mặt cô. An Noãn cười lạnh, “Trợ lý Trương, anh đến để xem trò cười đấy à? Trò náo động lúc nãy còn chưa đủ nực cười sao?”

“Cô An, cô hiểu lầm rồi, từ trước giờ tôi vẫn luôn có chuyện muốn nói với cô, xin hãy cho tôi năm6phút có được không?”

An Noãn buồn bực hừ một tiếng, cô vòng qua cậu ta đi luôn. An Noãn lấy xe mình, gấp rút ngồi lên chuẩn bị đi.


Vừa muốn khởi động xe, Trương Húc lại dang hai tay chắn trước xe cô, bộ dạng như muốn liều chết với cô.3An Noãn nhắm mắt bình tĩnh lại rồi kéo cửa xe bước xuống.

Trong tiệm cà phê của bãi giữ xe lầu một, Trương Húc mời An Noãn một ly cà phê.

“Trợ lý Trương, mong anh có thể nói ngắn gọn, bạn trai tôi và đứa nhỏ của anh ấy vẫn còn5đang đợi tôi.” Trương Húc hơi ngẩn ra sau đó liền mở miệng, “Cô An, tôi muốn cho cô biết một chút về chuyện mấy năm nay ngài Mạc sống như thế nào.”

An Noãn không nói chuyện, cô vẫn muốn nghe thử cuộc sống của Mạc Trọng Huy phong phú như thế nào. “Khoảng thời gian cô vừa ra nước ngoài, ngài Mạc không hề trở lại Bắc Kinh, cả ngày anh ấy đều nhốt chặt mình trong phòng, có khi anh ấy đứng ở trước cửa sổ cả một ngày, có lúc lại ôm lấy quần áo cô để lại ngồi trên ban công cả một đêm. Có những ngày anh ấy cũng không ăn một miếng cơm nào, có khi lại mấy ngày cũng không chợp mắt được. Còn có những ngày anh ấy lấy rượu để làm tê liệt bản thân, cứ uống mãi không chịu dừng lại, rồi điên cuồng nôn ra, có một lần anh ấy nôn ra cả dịch mật rồi bị đưa đến bệnh viện. Thẩm Cầm Phong nói anh ấy bị chứng kén ăn và mắc phải chứng trầm cảm, anh ta còn nói, nếu như không tìm cô trở về, ngài Mạc có thể cứ như vậy mà kiệt quệ. Tôi sợ đến mức phải chạy đến Anh ngay để tìm cô nhưng không tìm được. Tôi lo lắng cho ngài Mạc nên lại quay trở về. Những ngày tháng đó, ngài Mạc dường như đều phải nhờ đến truyền dịch dinh dưỡng mới có thể duy trì được mạng sống. Sau đó người nhà của anh ấy ở Bắc Kinh gọi điện thoại đến nói ông cụ bị mắc bệnh nan y, mong ngài Mạc có thể trở về bên cạnh ông, ở lại bên cùng ông đi hết quãng thời gian cuối cùng. Từ giây phút đó trở đi ngài Mạc phấn chấn trở lại, anh ấy trở về Bắc Kinh, từ đó vẫn luôn ở bên cạnh ông cụ. Ngài Mục sẽ không thể hiện tình cảm của mình ra, nhưng anh ấy thấy rất áy náy với ông cụ, dù gì thì cũng vì hiểu lầm nho nhỏ này mà anh đã rời đi ròng rã bảy năm trời. Vì không để cho ông cụ buồn lòng, ngài Mạc mới khôi phục lại cuộc sống bình thường. Anh ấy cố gắng làm việc, một ngày coi như hai ngày, có những ngày anh ấy không hề chợp mắt, có ngày chỉ ngủ có hai ba tiếng đồng hồ, anh ấy lấy công việc làm tê liệt bản thân mình, cho nên mới có được thành thích như ngày hôm nay, Mạc Thị mới trở thành xí nghiệp nổi tiếng nhất cả nước, ngài Mạc trở thành người giàu có nhất nước. Những năm nay, ông cụ chỉ có một tâm nguyện, mong ngài Mạc có thể sớm ngày cưới vợ, ông cụ tìm cho anh ấy rất nhiều cô gái xuất sắc, ngài Mạc lại chưa từng nhìn qua. Chỉ duy nhất có chuyện này, anh ấy trước giờ đều không nghe theo lời ông cụ. Mãi cho đến cách đây không lâu, bác sĩ chẩn đoán tế bào ung thư của ông cụ đã lan truyền ra toàn thân, ông đã không còn được bao nhiêu ngày nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể từ biệt người thân. Ngày hôm đó ông cụ hôn mê những hai ngày, người trong nhà đều đã chuẩn bị việc đưa tang thì ông cụ đột nhiên tỉnh lại, ông nắm lấy tay ngài Mạc nói, ông ấy chưa thể đi, ông còn chưa được thấy anh ấy cưới vợ sinh con, cho dù đi rồi cũng không thể nhắm mắt. Vì để ông cụ không còn bất cứ nuối tiếc nào, ngài Mạc mới đồng ý đính hôn với cô Lý Hân Như. Sinh mạng là một điều kì diệu như thế đấy, ngài Mạc vừa đồng ý định hôn, sức khỏe của ông cụ dần tốt lên, thậm chí còn tự mình tham gia lễ đính hôn đơn giản của hai người.”

Nói đến đây, Trương Húc uống một ngụm cà phê.


“Cô An, chứng trầm cảm của ngài Mạc vẫn chưa hề được chữa khỏi, mỗi lần nhớ đến cô đến mức không thể nào khống chế được anh ấy đều lấy một mảnh dao cứa một đường lên ngực mình, để cho vết thương chảy máu tạo thành những vết sẹo. Có một lần cứa quá sâu, máu chảy không ngừng, cũng may hôm đó tôi đi nửa đường thì quay lại xem anh ấy thế nào nên kịp thời đưa anh ấy đến bệnh viện.”

Chân mày Trương Húc vẫn luôn cau chặt lại.

“Cô An, ngài Mạc yêu cô bao nhiêu cô sẽ không bao giờ có thể tưởng tượng được. Anh ấy không phải là một người giỏi thể hiện cảm xúc của mình, anh ấy vì đế cô làm những gì cô muốn mà làm tổn thương chính mình. Lần này cô trở lại, cảm xúc của anh ấy càng ngày càng không thể khống chế, có lẽ trên ngực anh ấy lại có thêm những vết cắt mới rồi. Nếu như có còn yêu anh ấy, có thể xin cô trở lại bên anh ấy được không, để anh ấy đừng làm tổn thương mình nữa.”

Từ đầu đến cuối An Noãn đều cúi thấp đầu, móng tay sắc nhọn bấm mạnh vào da thịt cô, máu chảy ra nhơm nhớp trong lòng bàn tay cô.

“Cô An, tình yêu mà ngài Mạc dành cho cô đã sâu tận xương tủy, không có cô anh ấy đang sống còn khó khăn hơn là chết đi. Tôi xin cô, cầu xin cô hãy cho anh ấy một cơ hội.”


Trương Húc như muốn dập dầu với An Noãn.

An Noãn đứng dậy, giọng nói yếu ớt, mặt không có chút biểu cảm gì nói với cậu ta, “Trợ lý Trương, xin anh hãy chăm sóc tốt cho anh ta, tôi và anh ta từ lâu đã không thể quay trở lại nữa rồi.” An Noãn nói xong quay người rời đi. “Cô An, cô thật sự có thể tàn nhẫn như vậy sao?”

An Noãn cắn đôi môi mình, rời đi không quay đầu lại.

Bước ra khỏi tiệm cà phê, An Noãn ra sức lau nước mắt, vẫn còn không thấy rõ, cô lại lau đi vẫn thấy rất nhập nhòe. Cô ra sức lau đi nhưng làm thế nào cũng không lau hết.

An Noãn chạy xe băng băng trên đường, không biết đi đâu, mắt cô hoàn toàn không nhìn thấy được đoạn đường phía trước. Cuối cùng cô dừng xe lại bên đường, gục đầu xuống tay lái mà khóc nấc lên. Lúc An Noãn về đến nhà thì trời đã rất tối rồi, Tảo Tảo đã đi ngủ từ lâu, Lâm Dịch Xuyên vẫn còn ngồi trên sofa trong phòng khách đợi cô.


Nhìn thấy An Noãn trở về, Lâm Dịch Xuyên bực bội nói, “Gọi thế nào em cũng không nghe điện thoại, An Noãn, rốt cuộc em muốn thế nào?”

An Noãn bước đến bên cạnh anh, đôi mắt cô nghiêm túc nhìn anh đột nhiên nói, “Lâm Dịch Xuyên, chúng ta làm tình đi, làm tình với em có được không?” Lâm Dịch Xuyên cau mày, đưa tay ra sờ thử trán cô, cau mày nói, “Không phải bị sốt đấy chứ, em phát điện cái gì vậy?” An Noãn bất chấp tất cả, cô đặt tay lên cổ anh, chủ động hôn lên môi anh. Lâm Dịch Xuyên bị ép hôn, chân mày càng nhíu chặt hơn. Anh dùng sức đẩy hai tay cô ra, gầm nhẹ, “An Noãn, em phát điện gì vậy? Bị kích thích gì rồi sao?” “Em không bị kích thích, em chỉ muốn ở bên anh. Lâm Dịch Xuyên, em muốn mãi mãi ở bên anh.”

Anh không biết phải làm sao chỉ kéo cô vào lòng mình, nhỏ nhẹ an ủi cô, “Được được được, mãi mãi ở bên nhau, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, cho dù là ai cũng đừng nghĩ đến việc đưa em rời khỏi anh.”

Tối hôm đó họ không làm gì cả, chỉ ôm nhau thật chặt đi vào giấc ngủ.

Đêm đã khuya, Lâm Dịch Xuyên không thể nào ngủ được, anh cảm nhận rõ ràng những giọt nước mắt lạnh giá của cô rơi xuống trên ngực anh. Anh biết, những giọt nước mắt rơi xuống này là vì một người đàn ông khác. Anh không tức giận, chỉ ôm cô càng chặt hơn.

Nói không khó chịu là nói dối, trong lòng anh chua chát, lồng ngực thắt lại đau đớn, nhưng mà tất cả cảm xúc của anh đều không thể ngăn lại một phần vạn nỗi đau trong tim. Anh thương cô, anh hận không thể chịu đựng thay cô tất cả những nỗi đau này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận