Tình Đắng

An Noãn cười nói, “Đâu có khoa trương như anh nói chứ.”

“Anh hoàn toàn không khoa trương chút nào, em không biết đâu, bao năm nay ông luôn cầm ảnh của mẹ em khi còn sống, thường xuyên nhìn đến rơi nước mắt. Em có thể tưởng tượng được ông sinh ba người con trai, chỉ có một cô con gái út, trước đây lúc con gái út ở bên ông còn rất2thân thiết nữa. Tóm lại, từ từ sống chung rồi em sẽ cảm nhận được thôi.”

***

An Noãn làm việc mặc dù rất bận, nhưng có bạn thể nào thì hàng ngày cô vẫn dành thời gian đến bệnh viện thăm ông, có lúc ăn cơm với ông, có lúc ngồi một lát đã đi luôn.

Sức khỏe của ông càng ngày càng tốt, tâm tình cũng rất tốt, ngày nào cũng đòi xuất viện.8Lần nào An Noãn đến bệnh viện, các bác đâu cũng đều tố cáo với cố. Hôm nay An Noãn tan làm sớm, định ở bên ông lâu thêm chút.

Cô ngồi bên giường gọt táo cho ông, Mạc Trọng Huy đột nhiên xách hoa tươi và giỏ trái cây đi vào, cô kích động làm rơi quả táo xuống đất, cũng suýt nữa cắt dao vào tay. Ông cụ Thẩm đều nhìn thấy6cả.

Mạc Trọng Huy không hề bất ngờ khi thấy An Noãn, hắn đi thẳng tới trước mặt ông, lễ phép nói, “Ông cụ Thẩm, nghe nói ông nằm viện, ông nội cháu bảo cháu đến thăm ông.”

Ông cụ Thẩm thở dài một cái, “Ông nội cháu có lòng quá, gần đây ông ấy thế nào?” Mạc Trọng Huy mím môi, nhìn An Noãn, bình tĩnh nói, “Vẫn như vậy ạ, bác sĩ dặn3người nhà cố gắng hết sức ở bên ông nhiều hơn, ông có thể ra đi bất cứ lúc nào.” “Sinh lão bệnh tử, chuyện này chẳng thể nào tránh được, ông cũng sẽ có một ngày như vậy thôi.” Ông cụ Thẩm nói rồi đột nhiên nắm chặt tay An Noãn, “Trước kia ông luôn nói, chỉ cần tìm được bảo bối của mình về thì đời này không còn gì tiếc5nuối nữa. Nhưng bây giờ lại không nghĩ như vậy, ông vẫn muốn sống thêm mấy năm, muốn ở bên Noãn Noãn nhiều hơn, ông rất sợ có một ngày ông rời đi, cháu lại bị người ta bắt nạt.”

“Ông ngoại, ông đừng nói những lời như vậy, bác sĩ nói sức khỏe của ông rất tốt.”. Ông cụ Thẩm lắc đầu, “Sức khỏe không nói trước được, trước kia ông Mạc cũng rất khỏe, đột nhiên lại kiểm tra ra loại bệnh này.” An Noãn không biết nên an ủi ông như thế nào, dù sao đến cái tuổi này rồi, cũng có thể nhìn thấy được thời gian tiếp theo.

Sau đó ông cụ Thẩm kiên trì giữ Mạc Trọng Huy ở lại ăn cơm, nhìn ra được ông rất thích Mọc Trọng Huy. Thỉnh thoảng lại so sánh hẳn với Thẩm Thần Phong, nếu như Thẩm Thần Phong ở đây có lẽ sẽ tức điên mất.

“Thần Phong nhà ông đồng trang lứa với Trọng Huy, ngày nào cũng chỉ biết ăn uống vui đùa bên ngoài, chưa từng làm chuyện gì nghiêm túc cả. Huy còn trẻ đã có được sự nghiệp lớn như vậy, đúng là hậu sinh khả úy. Ông không quản nổi Thần Phong, tâm nguyện cuối cùng trong cuộc đời này của ông là tìm được một người chồng giống như Huy cho Noãn Noãn nhà ông.”

“Ông ngoại.” An Noãn cau mày lại, “Cháu có bạn trai rồi.”

“Bạn trai người Anh gì đó của cháu, ông không đồng ý, cháu mà sang Anh lấy chồng thì ông phải làm thế nào?”

An Noãn cảm thấy bây giờ vẫn chưa phải là lúc nói chuyện này, cô cũng chưa từng nghĩ nhiều như vậy. Ăn cơm xong, dỗ ông ngủ rồi, Mạc Trọng Huy đề nghị đưa An Noãn về.

Ngay trước mặt ông và các bác dâu, An Noăn không tiện từ chối.

Sau khi An Noãn và Mạc Trọng Huy rời đi, bác dâu cả Đậu Nhã Quyên cử cảm khái mãi, “Tôi luôn thấy Noãn Noãn nhà chúng ta và Huy rất xứng đôi, cũng không biết sao trước đây lại chia tay nữa. Nếu như bọn chúng ở bên nhau thì thật thì tốt biết mấy.”

Trên đường trở về, Mạc Trọng Huy yên tĩnh lái xe, từ đầu đến cuối An Noãn đều nhìn ra bên ngoài, hai người không hề nói gì với nhau. Cuối cùng vẫn là Mạc Trọng Huy phá vỡ sự im lặng trước, “Chúc mừng em nhận tổ quy tông, nhìn ra được người của nhà họ Thẩm rất thương yêu em.” “Anh không cảm thấy tôi là một người ham hư vinh, nhà họ Thẩm có địa vị cho nên tôi mới nhận lại họ à?”

Mạc Trọng Huy lại khẽ cười ra tiếng, “An Noãn mà anh quen biết không phải là người như vậy, huyết thống ấy mà, có cắt thế nào cũng không đứt, Anh nghĩ mẹ em ở trên trời có linh thiêng sẽ rất hy vọng em có thể chăm sóc ông cụ Thẩm thật tốt thay bà ấy.”

“Đúng vậy, lúc ba tôi vẫn còn sống thường xuyên nói với tôi, điều mẹ hối hận nhất khi còn sống là đã làm ông ngoại tổn thương. Ba tôi còn nói với tôi, nếu như có một ngày ông ngoại đến tìm tôi thì tôi nhất định phải hiếu thuận với ông.”

“Cho nên quyết định hiện tại của em là đúng.”

Sau đó hai người lại im lặng hồi lâu.

Lúc xe sắp đến khách sạn, An Noãn thấp giọng hỏi hắn, “Ông nội anh.”

“Bốn năm trước ông nội anh phát hiện ra bị ung thư phổi giai đoạn cuối, bây giờ tế bào ung thư đã lan truyền ra toàn cơ thể rồi, không sống được bao lâu nữa.” Nhất thời An Noãn lại không biết nên an ủi hắn như thế nào. “Ông nội không muốn lúc ra đi không được gặp anh lần cuối, cho nên anh mới ở lại Bắc Kinh, không dám đi đâu cả.”

“Không nhìn ra anh lại là người hiếu thuận như vậy cơ đấy.”

Mạc Trọng Huy cũng cười tự giễu, “Có lẽ nhiều tuổi rồi, càng ngày càng phát hiện trước kia mình đã làm rất nhiều chuyện quá đáng, làm tổn thương rất nhiều người mình yêu thương. Bây giờ muốn bù đắp, có vài người vẫn còn kịp, có vài người thì lại đã muộn.”

Không phải An Noãn nghe không hiểu lời hắn, chỉ là cô giả vờ nghe không hiểu thôi.

“An Noãn, nếu như ngày đó em uống rượu say, chúng ta xảy ra quan hệ, em sẽ chia tay với bạn trai em à?”

An Noãn tức tối, bực bội nói, “Nếu như anh dám làm như vậy, tôi sẽ chết chung với anh, chúng ta đừng có ai sống nữa.”

“Nhiều lúc anh thật sự hy vọng được chết cùng em.”.

An Noãn bĩu môi, bình tĩnh nói, “Tôi không muốn chết, tôi vẫn còn rất nhiều thứ không buông bỏ được.”

Bận rộn làm việc, chớp mắt đã qua nửa tháng, hôm qua ông cụ Thẩm xuất viện, chọn một ngày tốt bảo An Noãn tối nay trở về nhà họ Thẩm. Nửa tháng này Lâm Dịch Xuyên không gọi cho cô bất cứ cuộc gọi nào, tối nào An Noãn nằm ở trên giường cũng nhớ Tảo Tảo, nhiều lần cầm điện thoại ra, ấn vào số của anh, lại không có dũng khí gọi qua đó.

An Noãn không nói cho Hứa Vĩ Thần biết quan hệ giữa mình và nhà họ Thẩm, gần đây Hứa Vĩ Thần cũng rất bận, thành người bay trên bầu trời rồi, thời gian ở Hồng Kông còn nhiều hơn ở Bắc Kinh nữa.

Cô đã gặp hết người nhà họ Thẩm, chung sống còn rất hòa thuận, nhưng thật sự phải đến nhà họ Thẩm, An Noãn vẫn căng thẳng.

Thẩm Diệc Minh đích thân tới đón cô, dọc đường ông luôn nắm chặt tay cô, khiến cô thả lỏng hơn nhiều.

“Đã gặp hết mọi người trong nhà rồi, căng thẳng cái gì chứ, cũng chỉ là cả nhà cùng ăn một bữa cơm thôi, không có chuyện gì cả đâu.”

Thẩm Diệc Minh cứ an ủi cô mãi.

Đển biệt thự nhà họ Thẩm, nơi này không giống với tưởng tượng của An Noãn cho lắm, không phải là một biệt thự hiện đại xa hoa mà là một căn nhà cũ, nhìn có vẻ đã có nhiều năm. Dọc theo thềm đá đi vào, trong sân trông rất nhiều hoa cỏ, hương thơm bay tới rất thoải mái.

Hình như ông đã sớm đứng đợi cô ở cửa, thấy cô liền vui sướng đi tới kéo tay An Noãn, dẫn cô đến phòng khách. Người cả nhà đã đến đông đủ cả, ông cụ Thẩm cười vui vẻ nói, “Cháu đã gặp hết tất cả mọi người rồi, không cần giới thiệu từng người nữa đúng không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui