An Noãn nhíu mày lại, hỏi, “Cô Lý đâu?”
“Cô Lý trở về Hồng Kông, ngày mai qua đây, hình như ông nội cô ấy cũng bị bệnh phải nằm viện.”
An Noãn khẽ thở dài, cô gái kia cũng thật vất vả. Một bên là người nhà, một bên là người yêu.
An Noãn ngồi xuống ở mép giường, cháo trên2bàn vẫn tản ra hơi nóng.
Trương Húc vội vàng kiểm cớ rời đi, “Cô An, cô cứ ngồi đây một lúc nhé, tôi đi ra ngoài ăn chút cơm.”
Phòng bệnh rộng rãi chỉ còn lại An Noãn và Mạc Trọng Huy. Bầu không khí có chút lúng túng.
Cố đẩy bả vai hắn, “Dậy ăn chút gì đi.”
Mạc Trọng Huy8lạnh lùng liếc cô một cái, khàn giọng nói, “Không đói.”
“Không đói cũng phải ăn.” An Noãn đỡ hắn dậy.
Mạc Trọng Huy hất cô ra.
Người này mấy ngày không ăn gì mà vẫn có thể có sức như vậy, An Noãn suýt nữa bị hắn hất ngã xuống đất.
“Mạc Trọng Huy, anh cứ chết luôn đi cho rồi, anh6nửa sống nửa chết như vậy cho ai nhìn hả? Anh có thể có tâm chút không, anh có nghĩ tới cảm nhận của những người bên cạnh anh hay không? Lý Hân Như, vợ chưa cưới của anh, ông nội cô ấy bị bệnh nằm viện, cô ấy phải về Hồng Kông chăm sóc ông nội mình, lại3phải bay đến Bắc Kinh chăm sóc anh, cô ấy chỉ là một cô gái yếu ớt, lúc này anh nên ở bên cạnh cô ấy chứ không phải là để cho cô ấy đến chăm sóc cho anh, anh có phải là đàn ông không hả?”
Mạc Trọng Huy thờ ơ, cứ nằm đờ ra như thế.
An Noãn hít5sâu, cố gắng đè nén lửa giận không ngừng xông lên. “Mạc Trọng Huy, anh đừng như vậy nữa, anh nằm ở chỗ này như vậy cũng không thay đổi được điều gì, chúng ta đều sống yên ổn đi có được không? Đừng để cho người quan tâm anh tổn thương nữa.”
Hắn vẫn không nhúc nhích.
“Hay là mời bác sĩ tâm lý cho anh nhé?”
“Mạc Trọng Huy, phải như thế nào anh mới chịu ăn hả?”
“Anh không đói.”
An Noãn sắp phát điên rồi. “Mạc Trọng Huy, tôi cầu xin anh, cầu xin anh có được không? Vì tôi, anh ăn một chút có được không?” Mạc Trọng Huy khẽ cau mày lại, cuối cùng thay đổi vẻ mặt, dùng dằng ngồi dậy.
An Noãn đỡ hắn ngồi dậy, cầm bát đưa đến tay hắn.
Mạc Trọng Huy múc một thìa, đưa đến miệng vẫn không ăn, “Anh thật sự nuốt không trôi.” “Mạc Trọng Huy, anh như vậy không được, chứng chán ăn là một loại bệnh, nhất định phải chữa.” An Noãn nhận lấy bát trong tay hắn, múc từng thìa từng thìa đút vào trong miệng hắn.
Ăn được nửa bát nhỏ, hắn đột nhiên nôn hết ra chăn. Giây phút ấy, An Noãn cảm thấy lòng mình giống như bị kim châm, cô thì sống hạnh phúc qua ngày còn Mạc Trọng Huy lại trở nên như vậy.
“Xin lỗi, không phải là tôi không muốn ăn, mà là thật sự không ăn nổi.”
“Không sao, anh muốn ăn gì tôi trở về làm cho anh.”
Giọng An Noãn có chút nghẹn ngào, đổi chăn mới giúp hắn. Mạc Trọng Huy có bệnh ưa sạch sẽ, trước kia hắn bị bệnh, ngay cả nằm viện cũng không chịu. “Tôi gọt cho anh quả táo có được không?” An Noãn lấy quả táo từ giỏ trái cây ra, rửa sạch sẽ, gọt vỏ, cắt thành từng miếng, đưa đến miệng Mạc Trọng Huy. Hắn há miệng ăn, hình như cố gắng chịu đựng không nôn ra.
“Mạc Trọng Huy, anh muốn ăn gì? Ngày mai tôi được nghỉ, tôi làm xong đưa tới cho anh.”
Hẳn suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời, “Anh muốn ăn mì em nấu, thêm hai quả trứng gà.”
Ngực An Noãn hơi thắt lại, đó là một loại đau đớn không nói được thành lời. “Được, sáng mai tôi nấu mì rồi mang đến cho anh.”
An Noãn ngồi lại một lúc với Mạc Trọng Huy, cho đến lúc ông cụ Thẩm gọi điện thoại cho cô, bảo cô về nhà. “Gần đây tôi sống ở nhà họ Thẩm, ông ngoại ngày nào cũng lẩm bẩm đòi anh đánh cờ với ông, cho nên anh nhất định phải mau chóng khỏe lên đấy nhé.” An Noãn chuẩn bị đi, Mạc Trọng Huy đột nhiên dùng sức nắm tay cô lại.
“Sao thế? Còn chuyện gì nữa à?”
“Có thể cho anh ôm em một chút không?” An Noãn ngớ ra, ngực co rút đau đớn.
“Mạc Trọng Huy...”
“Chỉ ôm một chút thôi là được.” Nước mắt An Noãn trào ra khỏi khóe mắt, cô dang hai tay dùng sức ôm lấy hắn. Hắn khàn khàn thấp giọng nói ở bên tai cô, “An Noãn, anh yêu em, không muốn mất em.”
Về đến nhà họ Thẩm, ông cụ Thẩm bắt đầu oán giận, “Tan làm càng ngày càng muộn hơn rồi, công việc quan trọng hơn ông nhiều à?” Cụ ông khó tính này, An Noãn khoác tay ông, an ủi, “Hạng mục này hôm nay kết thúc rồi, công việc tạm thời chấm dứt, thời gian tới cháu sẽ ở nhà với ông.” “Thật không?” Ông cụ Thẩm mừng rỡ, “Thanh niên không thể nói không giữ lời đâu đấy, bắt đầu từ ngày mai không được đi đâu cả, ở nhà với ông.”
“Được, cháu không đi đâu hết, ở nhà với ông.” An Noãn suy nghĩ một chút thấy không ổn, cô đã hứa với Mạc Trọng Huy rồi, “Ông ngoại, sáng mai cháu có chút việc phải đi ra ngoài một chuyến.”
Ông cụ Thẩm xì một tiếng, “Biết ngay cháu không có tâm tư ở nhà với ông mà.”
“Sáng mai cháu chỉ đi ra ngoài một chút thôi, sẽ về nhà ngay.”
Ông cụ Thẩm chua xót nói, “Cháu tự xem mà làm, dù sao ông cũng không sống được mấy năm nữa, đến lúc đó cháu có muốn ở với ông thì ông cũng không còn nữa rồi.”
An Noãn bất đắc dĩ vô cùng, cô ôm lấy ông làm nũng, “Ông ngoại, ông nói lời này là muốn tối nay cháu không ngủ được sao?” “Được rồi được rồi, đùa cháu thôi, gần đây ông ngoại luôn điều dưỡng, nhất định phải sống lâu thêm mấy năm, bây giờ ông sợ ông đi rồi người khác sẽ bắt nạt cháu.” Ăn cơm xong, An Noãn liền ra ngoài tản bộ cùng ông cụ.
Cảnh tượng này quá đỗi quen thuộc, ông cụ Thẩm không nhịn được nói, “Trước kia lúc mẹ cháu vẫn còn ở nhà, nó luôn thích tản bộ cùng với ông, ông cũng thích dẫn nó đến nhiều nơi, nghe người khác khen ngợi con gái ông xinh đẹp đáng yêu. Nếu như ba cháu không xuất hiện, không cướp nó đi mất thì bây giờ chắc nó vẫn còn sống, người đi tản bộ với ông chính là mẹ cháu hai người.”
An Noãn hơi ngẩn ra, không vui nói, “Ông ngoại, ông không thể nói ba cháu như vậy được.”
Ông cụ Thẩm mím môi, nói khẽ, “Ông vẫn không có cách nào chấp nhận được ba cháu, cho dù nó đã không còn sống nữa.”
An Noãn buông tay ra, một mình tức giận đi về phía trước. Ông cụ Thẩm ở phía sau hoàn toàn không theo kịp bước chân của cô.
“An Noãn, đợi ông với, ông không đi nổi.”
An Noãn ở đằng xa dừng bước lại, xoay người nhìn ông, “Cháu không cho phép ông nói xấu ba cháu nữa, ông ấy là người thương yêu cháu nhất trên thế giới này.”
Ông cụ Thẩm thỏa hiệp, “Được được được, không nói nữa, cháu mau qua đây đi.” Lúc này An Noãn mới từng bước từng bước trở lại bên cạnh ông. “Ba cháu thương cháu nhất, ông không thương cháu sao? Cái con nhóc không có lương tâm này.”
An Noãn dìu ông cụ Thẩm trở về, lờ mờ nhớ lại, “Ba rất yêu cháu, rất yêu mẹ cháu, mẹ rời bỏ ba cháu cháu hai mươi mấy năm, ba lại không hề đi bước nữa. Ông ấy luôn cố gắng làm việc, chính là để cho cháu có cuộc sống hạnh phúc. Trong lòng cháu, ông ấy là người vĩ đại nhất, cũng là người cháu yêu thương nhất.”