Thẩm Diệc Minh vỗ vai cô, khẽ nhắc bên tai, “Cháu màu dỗ ông đi, đang giận kia kìa.”
An Noãn không dám bước tới.
Bác dâu cả cũng đi tới nói, “Noãn Noãn, cháu mau xin lỗi ông đi, hai ngày cháu không ở nhà, ông chẳng chịu ăn uống gì cả, người già chẳng khác gì trẻ con, đều phải dỗ dành hết đấy.”
An Noãn bước từng bước tới trước mặt ông, cô ngồi xuống quàng2lấy cánh tay ông làm nũng, “Ông ngoại, chúng ta đi ăn cơm trưa được không? Cháu đói bụng rồi.”
Nghe vậy sắc mặt ông cụ mới khá hơn một chút.
Cả nhà ngồi xuống ăn cơm, An Noãn không dám lên tiếng. Thẩm Diệc Minh ngồi xuống cạnh cô, An Noãn chỉ muốn xin ông, nhưng Thẩm Diệc Minh lại như cố tình vờ như không thấy ánh mắt ra hiệu của cô, còn không ngừng gắp8thức ăn vào bát cho cô.
An Noãn gắp cá cho ông cụ, còn chu đáo bỏ hết xương cá ra, lúc này mới khiến ông cụ chịu cười. “Ông ngoại, cháu muốn xin ông một chuyện, nhưng ông đừng giận có được không?” Ông cụ liếc cô một cái, lại bày ra vẻ mặt không vui ngay được. “Ông ngoại, cháu không mong ông lập tức đồng ý chuyện cháu với anh ấy kết hôn, nhưng6ông gặp anh ấy một lần có được không? Cháu xin ông đấy, dù sao cháu với anh ấy cũng ở bên nhau bốn năm rồi, nếu không có anh ấy, mấy năm nay cháu thật sự không biết sống sao nữa, có khi trên đời này sớm cũng không còn cháu tồn tại nữa rồi. Cháu chỉ xin ông gặp anh ấy một lần thôi, có đồng ý hay không đến lúc đó nói sau.”
Ông3cụ thở phì phò, cũng không biết có phải đang giận hay không.
Thẩm Diệc Minh cười nói giúp cô, “Ba, ba cũng để con bé giữ chút thể diện đi, chỉ gặp mặt trước thôi, gặp rồi chưa chắc chúng ta đã đồng ý mà, nhưng chỉ dựa vào việc chăm sóc Noãn Noãn bốn năm qua, chúng ta cũng nên cảm ơn người ta rồi.”
Quả nhiên Thẩm Diệc Minh rất có tiếng nói, ông cụ5nghe vậy không nói gì mà đồng ý luôn. “Ông ngoại, hay tối nay gặp luôn nhé, được không ạ?” Ông cụ chỉ hừ một tiếng, tỏ vẻ đồng ý. Ăn cơm xong, An Noãn vội vàng báo tin này cho Lâm Dịch Xuyên biết. Lâm Dịch Xuyên trước giờ không gì là không thể, không sợ trời không sợ đất vậy mà cũng không khỏi trở nên căng thẳng hồi hộp, anh hỏi cô, “Ông ngoại em thích cái gì? Giờ anh đi mua liệu có kịp không?”
“Lão Lâm, anh chờ em ở khách sạn, em sẽ về ngay.”
Trước lúc An Noãn đi còn đặc biệt tới tìm Thẩm Diệc Minh, làm nũng với ông, “Bác, tối nay làm phiền bác rồi, có thể nào bác cũng phải giúp cháu đấy nhé.” Thẩm Diệc Minh nở một nụ cười bất đắc dĩ.
“Đúng rồi bác, thường ngày ông ngoại có sở thích gì ạ? Bọn cháu phải chuẩn bị quà gì để tặng ông bây giờ?”
“Ông cụ thích nghiên cứu về tranh chữ, chỗ bác có một bức, cháu cầm lấy đi, cái này bác sưu tầm được trong lần đi khảo sát vừa rồi, vốn định tặng ông cụ vào lễ mừng thọ của ông.”
An Noãn ôm chầm lấy Thẩm Diệc Minh, “Bác, cháu yêu bác quá đi mất, sau này cháu nhất định sẽ hiếu thuận với bác.” An Noãn cầm lấy tranh chữ, rón rén chạy ra ngoài, sợ bị ông cụ tóm được. Đến khách sạn, Lâm Dịch Xuyên đã chuẩn bị xong xuôi, anh đã tắm rồi thay quần áo mới cho Tảo Tảo, còn mình cũng tắm rồi thay một quần áo nghiêm chỉnh.
An Noãn bị dáng vẻ này của anh chọc cười, “Lão Lâm, sao trông anh cứ như đi xem mắt vậy hả?” Lâm Dịch Xuyên đập một cái lên trán cô, chợt nói: “Hình như anh hơi căng thẳng thì phải.” An Noãn vỗ ngực bảo đảm, “Yên tâm, có em đây rồi, em sẽ không để anh phải chịu tủi thân đâu. Nếu ông ngoại em ức hiếp anh, em sẽ bỏ trốn với anh.”
Có câu nói này của An Noãn, Lâm Dịch Xuyên cũng thấy yên tâm hơn hẳn.
Ngược lại Tảo Tảo lại rất vui, như thể chỉ cần có thể ở cùng An Noãn và Lâm Dịch Xuyên, dù có đi đâu thằng bé cũng đều rất mừng.
An Noãn tự lái xe, đưa họ tới nhà họ Thẩm. Suốt dọc đường, Lâm Dịch Xuyên không ho he câu nào, càng về gần đến nhà, An Noãn lại càng cảm thấy hồi hộp hơn. “Cô gái, có phải em nên cho anh chút tâm lý chuẩn bị không, rốt cuộc ông ngoại em có lại lịch thế nào vậy?”
“Ông em là lão cán bộ đã về hưu, trước đây là quan lớn đấy. Mà lợi hại nhất là bác hại của em cơ, đại Boss cấp cao đó.”
Lâm Dịch Xuyên vừa nghe vậy đã hơi giật mình, vỗ đầu nói, “Có phải Trung Quốc đang thịnh hành cách nói bạch phú mỹ không, xem ra anh lấy được một cô nàng bạch phú mỹ rồi.”
(*) Bạch phú mỹ là một cách nói gần giống với cao phú soái, bạch phú mỹ là từ dùng để chỉ những cô gái trắng trẻo, xinh đẹp, có gia thế tốt. “Còn không phải chắc, sau này anh phải hầu hạ em cho tốt đấy.”
Cuối cùng xe cũng về tới nhà họ Thẩm, đây là một ngôi nhà theo phong cách cổ, khiến Lâm Dịch Xuyên có một cảm giác rất trang nghiêm.
An Noãn và Lâm Dịch Xuyên mỗi người dắt một tay Tảo Tảo đi vào nhà.
Hôm nay mọi người tề tựu rất đông đủ, có bác cả, bác hai và bác út, ngay đến mấy người anh họ của cô cũng đều có mặt cả.
Càng nhiều người, An Noãn lại càng thấy căng thẳng. An Noãn kéo Lâm Dịch Xuyên tới trước mặt ông ngoại, sắc mặt ông cụ không được tốt lắm. An Noãn mím môi, giới thiệu, “Ông ngoại, đây chính là bạn trai cháu, tên tiếng anh của anh ấy là Aaron Johnson.” An Noãn vừa dứt lời, ông cụ đã hừ một tiếng: “Ông không biết tiếng Anh.”
An Noãn bĩu môi, nói tiếp: “Tên tiếng Trung của anh ấy là Lâm Dịch Xuyên, mẹ của anh ấy là người Trung Quốc ạ.” Lâm Dịch Xuyên rất lễ phép chào hỏi ông cụ, “Ông ngoại, cháu chào ông.” Ông cụ hầm hừ, cũng chẳng để ý đến anh. Bầu không khí có chút gượng gạo, An Noãn bể Tảo Tảo giới thiệu, “Ông ơi, đây là Tảo Tảo, con của chúng cháu.”
Tảo Tảo là đứa trẻ vô cùng hiểu chuyện, trên đường đến đây cô đã dạy thằng bé rồi, bé con rất lễ phép gọi: “Cháu chào cụ.” Ông cụ liếc mắt nhìn, vẫn phát ra tiếng hừ từ khoang mũi. An Noãn cắn môi, khoác tay Lâm Dịch Xuyên đi đến chỗ bác cả, “Đây là bác cả và bác dâu cả của em.”
Lâm Dịch Xuyên vô cùng lễ phép chào: “Cháu chào bác cả, cháu chào bác dâu cả.” Lúc đến trước mặt Thẩm Diệc Minh, An Noãn giới thiệu, “Đây là bác hại, bác dâu thứ.”
Lúc Lâm Dịch Xuyên nhìn thấy Thẩm Diệc Minh, sắc mặt bỗng tái nhợt, anh vội cười chào, “Cháu chào bác hai, cháu chào bác dâu.”
Khi đến trước mặt bác ba anh cũng chào như thế, còn cả hai người anh họ, họ đều rất khách khi bắt tay với Lâm Dịch Xuyên.
Lúc đến trước mặt Thẩm Thần Phong, tên này lại ngả ngớn ôm ấy An Noãn, chua chát nói, “Để cưới được em gái bảo bối của tôi về nhà không phải là chuyện dễ dàng gì đầu, chúng tôi đều không nỡ xa con bé, cậu nói xem phải làm sao đây?”
Lâm Dịch Xuyên trả lời rất đúng mực, “Tôi sẽ chăm sóc cô ấy, yêu thương cô ấy, yêu cô ấy sâu đậm như tình cảm của mọi người dành cho cô ấy vậy.” “Nhưng dù cậu có yêu con bé đến thế nào, chúng tôi cũng không yên tâm để con bé theo cậu tới Anh, muốn giữ con bé lại dây, lúc nhớ con bé thì có thể gặp con bé bất cứ lúc nào.”
Lâm Dịch Xuyên khẽ cau mày lại.
An Noãn trừng mắt nhìn Thẩm Thẩm Phong.
“Đừng có trừng mắt với anh, mọi người trong nhà đều nghĩ thể hết đấy, nếu cậu ta không thể đưa ra một đáp án hợp lý vậy thì đừng có mơ tới chuyện ở bên cạnh em nữa.”
Thẩm Thần Phong đang thử Lâm Dịch Xuyên, cũng có thể nói là đang bức anh, bức anh nói ra mấy lời như sẽ đến Trung Quốc để phát triển sự nghiệp, sẽ định cư ở Trung Quốc.
Nhưng sao Lâm Dịch Xuyên có thể hứa hẹn như vậy được?