Tình Đắng

Vừa xuống máy bay, hắn chạy thẳng tới nghĩa trang chôn cất An Hồng Minh.

Đến nghĩa trang, từ xa hắn đã nhìn thấy cơ thể nhỏ bé của An Noãn đang quỳ ở đó, bả vai cô co lại, run run. Lòng Mạc Trọng Huy đau như dao cắt, hắn cảm thấy may mắn vì mình đã tới đây, có thể ở bên cạnh cô vào thời điểm mà cô cần nhất, An Noãn2quỳ trước bia mộ, cô đã khóc đến mức không còn chút sức lực nào. Đột nhiên bả vai cô bị ai đó nắm chặt, cô xoay người lại và nhìn thấy Mạc Trọng Huy cũng đang quỳ xuống ở bên cạnh mình.

“Sao anh lại tới đây?”

Giọng nói cô khàn đặc, gần như sắp không phát ra được tiếng. “Anh lo lắng cho em”

Chỉ vài chữ đơn giản mà làm trái tim An Noãn8như bị kim đâm.

“Mạc Trọng Huy, người nhà họ Thẩm thật quá đáng, đến lúc này mà bọn họ vẫn không thể chấp nhận ba tôi, còn tách họ ra nữa. Có phải dạng người quý tộc như các người đều ích kỷ và quá đáng như thể không?” Mạc Trọng Huy mấp máy môi, giờ phút này hắn lại không biết phải an ủi cô thế nào, thậm chí còn không biết biện6hộ thay mình nữa.

Hắn đau lòng dùng ngón cái lau đi nước mắt của cô, chưa khi nào hắn thấy cô khóc nhiều đến vậy. “Mạc Trọng Huy, có phải tôi là đứa rất vô dụng không, bọn họ chẳng ai muốn nghe lời tôi nói cả.” Tiếng nói trầm ấm của hắn vang lên, an ủi cô, “Không sao đâu, sau này trở về anh sẽ đi với em đến thuyết phục ông3cụ Thẩm, cũng dời mộ của ba em đến nghĩa trang nhà họ Thẩm. Ông cụ Thẩm là người mềm lòng, sẽ đồng ý thôi.”

“Không, ông ta là một người nhẫn tâm, năm đó ông ta có thể đoạn tuyệt quan hệ với mẹ tôi, thì giờ ông ta cũng không dễ dàng thỏa hiệp đâu.”

“Ông cụ Thẩm rất thương em, nhìn thấy em khổ sở như vậy, chắc chắn ông ấy sẽ đồng5ý. Ngoan, chúng ta đi ăn cái gì đó đã nhé, em tới đây trước anh, cả ngày nay em không ăn gì rồi.”


Chỉ cần nghĩ đến chuyện cô quỳ ở đây nửa ngày là ngực hắn liền thắt lại đau đớn. “Tôi không muốn ăn, chẳng nuốt trôi được cái gì cả, tôi chỉ muốn ở đây với ba tôi thôi.” “Ngày mai anh lại tới đây với em được không? Giờ em đi theo anh ăn cái gì đó đã, dạ dày anh hơi không thoải mái rồi này.”

Mạc Trọng Huy đỡ cô đứng dậy, vì quỳ quá lâu, hai chân An Noãn đứng không vững.

Mạc Trọng Huy đỡ lấy cô, hắn thật muốn bể cô lên luôn. Qua hai phút, An Noãn nhẹ nhàng đẩy hắn ra. “Tôi có thể đi được rồi.”

Bọn họ đi ra khỏi nghĩa trang, lái xe đã chờ sẵn ở bên ngoài. An Noãn phát hiện người tài xế này chính là người trong biệt thự kia, giây phút này cô có cảm giác nói không ra lời. “Ngài Mạc, cô An, tôi không nghĩ rằng đời này mình còn lại có thể được nhìn thấy hai người.” Lên xe, còn chưa nói đi nơi nào, lái xe đã nói trước, “Ngài Mạc, ngài muốn về biệt thự ạ? Mấy cô giúp việc nghe nói hai người trở về nên đã chuẩn bị một bàn đẩy đồ ăn, tất cả đều là những món mà ngài và cô An thích nhất.”

Mạc Trọng Huy nhìn về phía An Noãn, giống như đang hỏi ý kiến của cô. “Tới khách sạn ăn tạm cái gì đó là được rồi.” Ánh mắt Mạc Trọng Huy tối lại, hắn bảo tài xế đến khách sạn.

Đến khách sạn, Mạc Trọng Huy thuê một phòng, An Noãn ở bên cạnh lại nói, “Thuê hai phòng đi.” Cuối cùng hắn vẫn nghe theo An Noãn, thuê hai phòng.

Dù biết ở thời điểm này Mạc Trọng Huy sẽ không làm gì với cô, nhưng cô vẫn cảm thấy ở chung một phòng với hắn sẽ rất khó xử.

Hai người họ cùng đi ăn cơm, có vẻ Mạc Trọng Huy khá đói nên ăn nhiều. An Noãn thì không ăn được gì cả. Cuối cùng Mạc Trọng Huy gắp đồ ăn cho cô, ép cô nhất định phải ăn hết.

Ăn xong, bọn họ cùng đi siêu thị, mua sắm đồ dùng hàng ngày.

Trong lúc đó, điện thoại của Mạc Trọng Huy có đổ chuông một lần, An Noãn nhìn thấy hắn nhíu mày, cuối cùng vẫn không nghe máy. “Mạc Trọng Huy, nếu như anh có việc thì về trước đi, một mình tôi không sao đâu, tôi ở đây thêm mấy ngày rồi về.”

“Anh không sao, anh ở đây cùng em.”

Một tay Mạc Trọng Huy đẩy xe hàng, một tay dắt tay An Noãn. An Noãn hơi lúng túng rút tay về, chuyển sang cầm món đồ trên kệ hàng xuống.

Mua xong đồ về khách sạn thì đã hơi muộn. An Noãn vào phòng mình, còn Mạc Trọng Huy đứng ở cửa phòng, chần chừ không tiến vào trong. Đúng lúc này chuông điện thoại di động lại vang lên, bây giờ Mạc Trọng Huy mới bấm nút nghe. Tiếng khóc của Đường Tĩnh Vi vang lên ở đầu bên kia. “Huy, con mau trở lại đi, ông nội tỉnh rồi, ông muốn gặp con, bác sĩ nói có thể là hồi quang phản chiếu, ông có thể ra đi bất cứ lúc nào.”

Trái tim Mạc Trọng Huy như bóp chặt.


“Huy, mặc kệ chuyện của con có quan trọng thể nào, sao có thể quan trọng hơn ông nội được? Tâm nguyện duy nhất của ông chính là trước khi chết có thể gặp mặt con một lần, mẹ van con, mau quay về đi!” Tắt cuộc gọi, Mạc Trọng Huy vẫn không trở về phòng mình mà gõ cửa phòng của An Noãn. Cửa mở ra, cô bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì sao?” “Để cho anh vào đi, anh muốn nhìn thấy em nằm ngủ, sau đó anh sẽ về phòng mình.”

An Noãn mấp máy môi, nói nghiêm túc: “Mạc Trọng Huy, anh thật sự không cần lo lắng cho tôi đâu.”

“Để cho anh vào đi.” Hắn lặp lại câu nói một lần nữa.

An Noãn để hắn vào phòng.

Cô dùng tốc độ nhanh nhất vào phòng tắm tắm rửa, sau đó bò lên giường.

“Tôi ngủ đây, anh cũng mau đi nghỉ ngơi đi.”

Nằm ở trên giường, An Noãn không tài nào ngủ được.

Mạc Trọng Huy lại đột nhiên chạy tới Giang Thành, An Noãn biết nhất định là Thẩm Thần Phong giở trò. Nhưng thời gian của ông cụ Mạc không còn nhiều, An Noãn không nên chiếm dụng thời gian của hắn. Nếu cô còn ở lại Giang Thành, chắc chắn Mạc Trọng Huy cũng sẽ không rời khỏi đây.

Đấu tranh cả đêm, sáng sớm hôm sau cô liền đi tìm Mạc Trọng Huy.

Gõ vài cái lên cửa, Mạc Trọng Huy mới ra mở. Hắn vừa mới tắm rửa xong, còn chưa kịp mặc quần áo, chỉ quây đúng một cái khăn tắm che nửa người dưới, nửa trên để trần, trước ngực còn có những giọt nước đang chảy xuống.


An Noãn xấu hổ đỏ mặt, cô vội vàng xoay mặt đi chỗ khác, không nhìn hắn. “Chờ anh một chút, anh đi thay quần áo.” Mạc Trọng Huy đi vào gian trong, chỉ chốc lát sau đã ăn mặc chỉnh tề bước ra.

“Đi ăn sáng đã, ăn xong anh lại đi cùng em ra nghĩa trang thăm ba em.”

“Mạc Trọng Huy, hôm nay chúng ta về Bắc Kinh đi!”

Hắn hơi kinh ngạc, hỏi cô: “Sao vậy? Không phải là em muốn ở cùng với ba thêm mấy ngày nữa sao?”

“Lần sau tôi sẽ dẫn Lâm Dịch Xuyên đến đây thăm ông ấy, bây giờ chúng ta về Bắc Kinh đi.” Đôi mắt đen của Mạc Trọng Huy càng tối lại, dường như An Noãn có thể nhìn thấy sự đau đớn trong đó.

Mạc Trọng Huy vẫn nghe theo lời cô, mua vé máy bay về Bắc Kinh. Đến Bắc Kinh, Mạc Trọng Huy khăng khăng muốn đưa cô về khách sạn, An Noãn lại phất tay với hắn, “Không cần, tôi ra ngoài bắt xe là được rồi.” Mạc Trọng Huy kéo cổ tay cô lại, không cho cô rời đi, hắn nói kiên quyết: “Đi, anh đưa em đi khách sạn.”

An Noãn đang muốn cự tuyệt thì thấy trợ lý Trương hớt hải chạy tới, anh ta nhìn An Noãn rồi sau đó nói thật nhỏ. “Ngài Mạc, ông cụ đi rồi.”

Trái tim An Noãn giật thót, cô nhìn thấy gương mặt Mạc Trọng Huy tái nhợt trong nháy mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận