An Noãn rất khó chịu, cô hiện giờ đang đến dự lễ tang ông cụ Mạc với tư cách là bạn của Mạc Trọng Huy. Trong lòng người nhà họ Mạc nhất định là rất hận cô, nhưng ngoài mặt lại e ngại quyền thế của nhà họ Thẩm nên vẫn giữ thái độ rất cung kính với cô.
Có mười mấy chiếc xe gắn biển số cấp cao sắp xếp thành đội hình chỉnh tề lái tới, tất cả mọi người đều yên tĩnh, tự giác đứng sang hai bên như đang2nghênh đón. Thẩm Diệc Minh dẫn đầu, từ trên xe bước xuống mười nhân vật vô cùng quen thuộc. Một đoàn người với vẻ mặt đau buồn, đi đến cúi đầu trước di ảnh của ông cụ Mạc.
Làm lễ xong, họ tới khu dành cho người nhà để thăm hỏi. An Noãn thừa dịp bọn họ làm lễ ở bên trong mà lén chạy ra khỏi sảnh. Cô tránh trong đám người, muốn ở lại đưa ông cụ Mạc đi đoạn đường cuối cùng để biểu đạt sự áy náy của mình.8Một lúc sau, Thẩm Diệc Minh cũng đi từ bên trong ra ngoài, chỉ liếc mắt một cái ông đã tìm được An Noãn trong đám người, ông nhíu mày, đi thẳng tới chỗ cô. An Noãn vẫn luôn cúi đầu, nhưng người bên cạnh đã tự giác nhường ra một con đường. Thẩm Diệc Minh đi đến bên cạnh, nhẹ nhàng nắm lấy vai cô, ông nở nụ cười hiền hòa. “Đi thôi, đi về nhà với bác.” “Không được, cháu còn muốn đưa ông cụ Mạc đi đoạn đường cuối.”6Thẩm Diệc Minh hạ thấp giọng xuống, nói: “Ngoan, nghe lời bác, đang có nhiều người ở đây, cháu không muốn bác lôi cháu đi ngay trước mặt mọi người chứ?”
An Noãn nhếch miệng, cô bị động bị Thẩm Diệc Minh ôm lên xe.
“Vốn bác không rảnh để tới đây, nhưng vì muốn tìm cháu nên bác đã sửa lại lịch làm việc.”
Ông vẫn nắm chặt lấy tay cô. “Cháu gái, bao giờ cháu mới hết tức giận đây?” An Noãn rút tay mình ra, cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa3sổ, sau đó thản nhiên nói: “Ngài tách ba mẹ tôi ra, tôi sẽ không bao giờ vui vẻ được.”
Thẩm Diệc Minh day trán, không biết phải làm sao.
Xe đi được một đoạn, An Noãn lễ phép nói với lái xe ngồi ở phía trước. “Bác, phiền bác đưa tôi đến khách sạn được không?”
Lái xe thông qua kính chiếu hậu nhìn Thẩm Diệc Minh một chút, thấy Thẩm Diệc Minh cau mày lại, ông trầm giọng ra lệnh. “Về nhà chính.”
An Noãn quay đầu, tức giận nhìn Thẩm Diệc Minh, cô5nói rõ từng chữ “Tôi không muốn trở về, nơi đó không phải là nhà của tôi.” “Đó sẽ luôn là nhà của cháu.”
“Bác!”
“Không tệ, vẫn còn gọi bác là bác được.”
Đến biệt thự nhà họ Thẩm đúng vào thời gian ăn trưa, An Noãn ngồi trên xe, từ xa cô đã thấy ông cụ Thẩm đang đứng ngoài ngóng, không biết là đang chờ ai. Xe dừng hẳn, Thẩm Diệc Minh kéo cô xuống xe, cách đó không xa là ông cụ Thẩm đang nở nụ cười mừng rỡ. Ông cụ bước lên phía trước cầm lấy tay An Noãn và cười nói: “Trở về là tốt rồi.” Tất cả mọi thứ như thể trước đó chưa từng xảy ra chuyện gì không vui.
Đậu Nhã Quyên đã chuẩn bị xong cơm trưa, một bữa cơm vô cùng phong phú.
Bà mỉm cười: “Noãn Noãn, ông nghe nói cháu trở về nên đặc biệt dặn bác làm thêm mấy món cháu thích ăn đấy, cháu xem đi, ông thương cháu chưa kìa.”
Mọi người tới bên bàn ăn và ngồi xuống, bên tay phải An Noãn là ông cụ Thẩm bên tay trái là Thẩm Diệc Minh, hai người một trái một phải gắp vào bát cô rất nhiều đồ ăn, nhưng An Noãn ăn vào lại cảm thấy vô vị.
Giữa bữa cơm, ông cụ Thẩm đột nhiên nói một câu xúc động. “Lão Mạc cứ thế mà đi, ông đoán một ngày nào đó mình cũng sắp đi rồi. Đáng thương cho lão Mạc, trước lúc chết không thể nhìn thấy đứa cháu trai yêu quý một lần, phải mang theo tiếc nuối mà đi.”
An Noãn cảm thấy lòng mình rất khó chịu, cô buông đũa, nói nhỏ: “Cháu ăn no rồi, mọi người cứ ăn từ từ.”
Ông cụ Thẩm hơi cau mày, “Sao mới ăn hai miếng đã no rồi, có phải có chỗ nào không thoải mái không?” “Cháu thật sự no rồi, ông ăn từ từ.” An Noãn muốn rời khỏi bàn thì nghe thấy ông cụ Thẩm thở dài.
“Cháu gái, vậy cháu muốn ăn cái gì, để bác gái chuẩn bị cho cháu. Bánh gato nhé?”
“Không cần phiên thế đâu, cháu không muốn ăn cái gì cả.”
Giọng Án Noãn đều đều, nói xong cô xoay người đi lên lầu, trở về phòng của mình. Cô không ở đây hai ngày nhưng phòng của cô vẫn được dọn dẹp sạch sẽ, không có một tí bụi nào. Ngồi trên giường một lúc, cô cầm lấy album ảnh của mẹ rồi mở ra xem, đây là những bức ảnh yêu quý của ông ngoại đưa cho cô.
Mẹ cô là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, chắc năm đó bà cũng được nhiều người theo đuổi lắm. Lật giở một lúc thì Thẩm Diệc Minh gõ cửa tiến vào, ông không để ý thái độ lạnh lùng của cô mà đi đến và ngồi xuống bên cạnh.
Thẩm Diệc Minh lại gần nhìn ảnh chụp, giọng nói trầm thấp vang lên. “Tấm hình này là bác chụp cho mẹ cháu đấy.” Bối cảnh của tấm hình chính là ở trong sân của nhà họ Thẩm, cô gái trong tấm ảnh mặc một chiếc váy hoa màu trắng, mái tóc thẳng dài đến bên hông, cô gái ngồi trên xích đu, ánh nắng chiếu lên mặt cô tựa như thiên sứ trần gian, bức ảnh đẹp đến mức làm cho người ta nghẹt thở.
“Khi đó mẹ cháu mới mười sáu tuổi, là một cô bé xinh đẹp lại đơn thuần, cũng là bảo bối trong lòng bàn tay của tất cả chúng ta. Bác còn nhớ rõ ngày hôm đó bác đưa cho mẹ cháu một cái máy ảnh kiểu cũ, mẹ cháu rất vui vẻ, còn nói chắc chắn rằng sau này mình muốn trở thành một nhiếp ảnh gia, dùng ống kính lưu giữ lại tất cả những hình ảnh đẹp nhất.”
Trong ấn tượng của An Noãn đúng là trong nhà có một chiếc máy ảnh rất cổ, nó vẫn luôn được bày ở trong phòng làm việc của ba cô, không biết đó có phải là cái mà Thẩm Diệc Minh đang nói tới hay không. “Cháu gái, đừng giận bác nữa nhé? Cháu muốn cái gì, bác cũng đều có thể cho cháu.” Ông duỗi tay ra nắm chặt lấy tay của An Noãn.
An Noãn mấp máy môi, rút tay về, sau đó lạnh lùng nói: “Cháu muốn đi ngủ trưa, bác có thể đi ra ngoài được không?”
Hai hàng lông mày trên gương mặt Thẩm Diệc Minh nhíu chặt lại, trông có vẻ bị tổn thương. “Cháu à, bác biết cháu rất yêu ba cháu, không muốn ông ấy và mẹ cháu bị tách ra, nhưng thật xin lỗi cháu, nhà họ Thẩm chúng ta không có cách nào tiếp nhận ông ấy được, trước đây không, giờ mẹ cháu không còn nữa thì càng không. Bác hi vọng cháu có thể hiểu được, đừng lại bởi vì việc này mà tức giận với chúng ta được không?”
“Thật xin lỗi, cháu buồn ngủ rồi, cháu muốn nghỉ ngơi.”
Thẩm Diệc Minh khẽ thở dài. “Cháu nằm xuống nghỉ ngơi đi, bác sẽ ngồi ở đây một lúc, tối nay bác lại phải đi công tác rồi, lần này bác ra nước ngoài mấy ngày, có khả năng một thời gian dài nữa cũng không được nhìn thấy cháu, giờ để cho bác nhìn cháu thật kĩ.”
An Noãn cảm thấy rất khó chịu. Cô nằm xuống giường, đưa lưng về phía ông. Thẩm Diệc Minh vẫn không đi, sau đó An Noãn mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, mở mắt ra, Thẩm Diệc Minh đã không còn ở đây nữa. An Noãn vẫn luôn nhớ số điện thoại của trợ lý Trương. Cô hấp tấp bấm nút tiếp cuộc gọi, trong lòng có dự cảm xấu.
Điện thoại được kết nối, tiếng nói trầm thấp của trợ lý Trương vang lên. “Cô An, bây giờ cô có rảnh không?”
“Có.”
“Sau khi tang lễ của ông cụ Mạc kết thúc, ngài Mạc vẫn luôn tự giam mình trong phòng, anh ấy gọi người mang vào một thùng rượu và hiện tại đang dùng rượu gây tê chính mình. Dạ dày của ngài Mạc không tốt lắm, chỉ cần uống một chút rượu cũng dễ bị nôn. Cô An, cô có thể tới đây một chuyển để khuyên anh ấy không?”