Tình Đắng

Vào giây phút đó, nghe thấy giọng nói của hắn, cô ta chỉ cảm thấy ấm áp, dường như cho dù trời có sụp xuống, chỉ cần có hắn ở đó, cô ta cũng có thể không chút sợ hãi.

Trợ lý Trương nhanh chóng đưa tiền đến. “Cô Lý, sao cô lại2tới đây?”

Lý Hân Như không trả lời, giọng điệu khẩn cầu hỏi cậu ta, “Tôi muốn gặp anh ấy, trợ lý Trương, có thể phiền anh đưa tôi lên không?”

Trợ lý Trương nhẹ cau mày, dường như hơi khó xử. “Trợ lý Trương, làm phiền anh, tôi chỉ muốn nói mấy câu8với anh ấy.” “Được rồi, cô Lý mời cô theo tôi, tôi đưa cô lên, nhưng mà ngài Mạc có gặp cô hay không, tôi không dám đảm bảo, dù gì thì ngài ấy cũng rất bận.” Trương Húc đưa Lý Hân Như đến phòng họp trên tầng cao nhất của Shine,6để cô ta đợi ở trong, cậu ta tuyệt đối không dám để trực tiếp đưa cô ta đến phòng của ngài Mạc.

Lý Hân Như đợi năm phút, cửa phòng họp mở ra, bóng dáng cao lớn của Mạc Trọng Huy bước qua, hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu lam3nhạt, trước đây cô ta thường thấy hắn mặc chiếc áo sơ mi này, ống tay áo đều đã bị sờn, là nhãn hiệu rất bình thường. Cô ta không nhận ra có chỗ nào đặc biệt trên chiếc áo này nhưng hắn lại thích nó đến vậy, có lẽ là do5một người nào đó rất quan trọng tặng cho hắn, ý nghĩa không gì sánh được. Nghĩ tới đây trong lòng cô ta chợt lắng lại, đầu cô ta thoáng hiện ra gương mặt bình thản của An Noãn.

Mạc Trọng Huy một tay bỏ trong túi quần, đi thẳng về phía cô ta, hắn luôn anh tuấn bức người như vậy, Lý Hân Như cảm thấy hơi thở của mình càng trở nên dồn dập, dường như có gặp hắn mấy lần đi nữa cô ta cũng đều hít thở không thông. Cô ta nhớ biết bao bờ vai rộng lớn của hắn, cái ôm ấm áp của hắn. Tuy rằng đa số đều là do cô ta tự mình nhào vào lòng hắn, nhưng đến hôm nay cái cơ hội để cô ta có thể chủ động như vậy cũng đã mất đi rồi. Trong lúc cô ta ngẩn ngơ, hắn đã bước đến trước mặt, hờ hững hỏi, “Tìm tôi có chuyện gì sao?” Cô ta có rất nhiều lời muốn nói với hắn, nhưng giây phút này cô ta lại im lặng. Cô ta chỉ muốn ôm lấy hắn, cảm nhận một chút sự tồn tại của hắn.

“Cô Lý?”

Tiếng hắn gọi cô Lý” mang theo giọng điệu nghi ngờ làm cho cô ta hoàn toàn tỉnh táo. Cô ta cắn môi, ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói, “Vừa nãy ở khách sạn em nhìn thấy An Noãn, cô ấy cùng với CEO của JM - Aaron ở bên nhau, em còn nhìn thấy trên cổ cô ấy có dấu vết rất rõ ràng, em sợ cô ấy bắt cá hai tay nên nói chuyện này cho anh biết.”

Mạc Trọng Huy phút chốc mặt mày sa sầm, đôi mắt đen kịt hơi nhíu lại. “Những gì em nói đều là thật, không tin thì anh có thể tìm chứng cứ, từ trước tới giờ em không hề nói dối anh.”

Mạc Trọng Huy lạnh lùng ngắt lời, “Còn có chuyện gì khác không?”

“Cô ấy ở cùng với người đàn ông khác, anh không buồn chút nào sao? Không phải anh yêu cô ấy sao, anh không tức giận sao?”

“Tôi còn chưa theo đuổi được cô ấy trở lại, cô ấy có quyền ở bên cạnh người đàn ông khác.” Lý Hân Như thật sự không dám tin đây là lời mà Mạc Trọng Huy nói ra, không ngờ anh ấy có thể chịu đựng được việc An Noãn ở cùng với người đàn ông khác, đây là tình yêu kiểu gì, là hắn rộng rãi, hèn mọn hay là ngu ngốc?

Là cô ta vẫn luôn không hiểu được hắn, hay là vì An Noãn mà hắn đã hoàn toàn thay đổi.

“Nếu như không có chuyện gì khác, tôi bảo trợ lý Trương đưa cô về khách sạn.”

Mạc Trọng Huy quay người, cũng vào lúc này, Lý Hân Như nhào đến ôm lấy hông hắn từ phía sau, tự đưa đến cửa cũng được, hèn mọn cũng được, cô ta chỉ muốn cảm nhận độ ẩm của hắn một chút.

Khuôn mặt cô ta vùi sâu vào tấm lưng rộng lớn của hắn, ngón tay mảnh khảnh không ngừng nắm chặt. “Huy, em yêu anh, rất yêu rất yêu anh. Những ngày mất đi anh, em sống không bằng chết, đừng chia tay với em được không? Sau này em sẽ nghe lời anh, anh không muốn em làm người phụ nữ mạnh mẽ thì em sẽ chuyên tâm làm người phụ nữ sau lưng anh, giúp chống dạy con. Em tự thấy mình sạch sẽ thuần khiết hơn An Noãn, trái tim và cơ thể em đều là của anh, sẽ không cho người nào khác. Án Noãn là một người phụ nữ phức tạp, cô ta có thể làm đến vị trí nhà thiết kế của JM, có lẽ cô ấy không chỉ có một người đàn ông là Aaron, mà còn có những người đàn ông khác, cô ta đã không còn sạch sẽ nữa rồi, cô ta không xứng với anh.”

Mạc Trọng Huy gạt tay cô ta ra, không quay đầu lại rời đi. Lý Hân Như dù gì cũng là cành vàng lá ngọc, lòng tự trọng của cô ta cũng chỉ có thể bị giẫm đạp đến đây thôi. Cô ta cắn môi, giọt nước mắt trong suốt rơi xuống từ khóe mắt. Ra khỏi khách sạn, An Noãn không dám về nhà, một mình lang thang trên con đường náo nhiệt, nhìn nụ cười tươi tắn trên gương mặt người khác, so với tâm trạng nặng nề lúc này của cô đúng là càng rõ ràng hơn. An Noãn phát hiện lâu lắm rồi cô không được vui từ tận đáy lòng, kể cả quãng thời gian bốn năm ở Luân Đôn. Dù giờ đã có người thân yêu thương nhưng cô vẫn cảm thấy tận sâu trong tim có một mảnh trống rỗng. Những đêm không thể chìm vào giấc ngủ, những lúc tựa như chỉ có một mình thế này, cô luôn cảm thấy rất khó chịu, bức bách, trống rỗng.

Ngồi trên chiếc ghế dài trên đường, lúc này trên màn hình lớn đang chiếu một cảnh cầu hôn, thu hút không ít ánh nhìn của mọi người xung quanh. Trên màn hình có dùng chữ sáng lấp lánh, “Từ Lộ, lấy anh nhé!” Bên dưới màn hình có một hình trái tim được rải bằng hồng, nên cũng được thắp sáng xung quanh. Bên trong trái tim có vô số cánh hoa ghép thành chữ “Từ Lộ, anh yêu em”, người đàn ông kia quỳ một gối xuống trước mặt cô gái, tay cầm chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh, cô gái cảm động đến mức nước mắt tuôn rơi. Ngày mai trên đầu báo sẽ lại xuất hiện bài biết “Màn cầu hôn trên đường Bắc Kinh”.

Cô gái nhận lấy chiếc nhẫn của người đàn ông kia, hai người ôm hôn nhau không màng tới mọi người xung quanh.

An Noãn cảm thấy rất ngưỡng mộ họ, không phải vì quá trình cầu hôn lãng mạn, mà chỉ đơn giản là hai người yêu nhau có thể được ở bên nhau.

Điện thoại để trong túi áo bỗng rung lên, An Noãn lấy ra xem, là điện thoại của Mạc Trọng Huy, giây phút đó, nước mắt cô bất giác lăn dài.

Cô ấn phím nghe, giọng nói quen thuộc vang lên, có chút buồn bực, “Đang ở đâu?”

“Tôi đang xem người ta cầu hôn nhau, một màn cầu hôn lãng mạn, cô gái đã chấp nhận người đàn ông kia rồi, họ nhận được lời chúc phúc của rất nhiều người.” “Rốt cuộc em đang ở đâu?” Giọng nói đầu bên kia càng trầm hơn. “Mạc Trọng Huy, rất nhiều năm về trước lúc chúng ta đính hôn, tối đùa nói muốn anh cầu hôn tôi, anh lại nói chuyện đó quá phiền phức. Giờ tôi đang nghĩ, nếu năm đó anh cũng cầu hôn tối lãng mạn thế này, để người của Giang Thành đều chúc phúc chúng ta, tình yêu nhận được nhiều lời chúc phúc như thể liệu có phải sẽ không dễ bị chia xa không nhỉ? Mạc Trọng Huy, tôi thật sự rất ngưỡng mộ cô gái kia, cô ấy có thể không màng tới bất cứ điều gì mà có thể lớn tiếng nói em đồng ý.”

Mạc Trong Huy dựa vào lời mô tả của cô, tìm thấy nơi tổ chức cầu hôn. Có rất nhiều người đang xem náo nhiệt, gần như không có một chỗ trống nào. Nhưng Mạc Trọng Huy chỉ cần nhìn một cái là có thể tìm được cô ngay, bóng dáng nhỏ bé ấy vẫn đang co ro trên ghế, Mạc Trọng Huy nhìn màn hình lớn phía trên cao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui