Tình Đắng

An Noãn chạy tới trước phòng bệnh, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Lâm Dịch Xuyên đang tập trung lau mặt cho đứa trẻ nằm trên giường nên không chú ý tới có người vào phòng. Sức khỏe của Tảo Tảo từ nhỏ đã không tốt, thường xuyên bị bệnh, bình thường vẫn2luôn là cô chăm sóc cho thằng bé nên cô biết rõ chăm sóc cho một đứa trẻ bị bệnh là việc vất vả đến mức nào.

Nhìn dáng cười cao lớn của Lâm Dịch Xuyên lau mặt cho Tảo Tảo, lòng An Noãn bỗng đau thắt lại.

“Lâm Dịch Xuyên.” Cô nhẹ giọng8gọi anh, và cảm thấy bóng lưng của anh hơi cứng lại. Anh quay đầu nhìn An Noãn bằng ánh mắt rất bình tĩnh và lạnh nhạt, thậm chí còn hơi lạnh lùng, anh nói rất nhỏ: “Ethan gọi em tới à, anh đã bảo cậu ấy đừng gọi điện cho em6rồi mà.”

“Vì sao không gọi cho em?” Giọng nói của An Noãn hơi nghẹn ngào. Lâm Dịch Xuyên hơi cong khóe môi, nói thản nhiên: “Gọi cho em có để làm gì đâu? Em đã không cần chúng tôi rồi, chẳng lẽ sẽ còn quan tâm đến thằng bé?”

“Lâm Dịch Xuyên, anh3nghĩ em là người như thế nào, em làm sao có thể không quan tâm Tảo Tảo?” “Nếu quan tâm đến thằng bé thì sẽ không bỏ nó đi như vậy.” An Noãn không còn lời nào để nói. “Em trở về đi, ở đây có anh là đủ rồi, chờ Tảo5Tảo khỏi bệnh, anh sẽ dẫn thằng bé về Luân Đôn, sau này sẽ không bao giờ bước chân vào mảnh đất Bắc Kinh này nữa, sẽ không tiếp tục quấy rầy cuộc sống của em.”

“Lâm Dịch Xuyên...”

Lâm Dịch Xuyên hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Những ngày qua anh cũng đã nghĩ thông rồi. Em không yêu anh, miễn cưỡng sống với anh cũng không vui vẻ. Trước kia, khi nghe người khác nói yêu một người là nên buông tay để tác thành cho hạnh phúc của người ấy, anh đã cảm thấy người nói lời này thật là ngốc, ai cho cô ấy hạnh phúc làm sao yên tâm bằng chính mình cho cô ấy hạnh phúc được? Nhưng giờ, chuyện xảy ra với mình, anh mới hoàn toàn cảm nhận được, chỉ cần em sống vui vẻ là được rồi, không quan trọng là ai mang lại hạnh phúc cho em.”

“Lâm Dịch Xuyên, bây giờ đừng nói những lời này nữa được không, để cho em chăm sóc Tảo Tảo đi.”

Lâm Dịch Xuyên khẽ lắc đầu, nói: “Không cần, một mình anh làm được, Ethan cũng có thể giúp một tay, nếu em đã muốn buông tay thì mời hãy buông tay triệt để, đừng cho thằng bé hi vọng rồi lại để cho nó thất vọng. Người lớn có thể chấp nhận được, nhưng trẻ con thì không thể.”

Không biết có phải do bị bọn họ đánh thức hay không mà người nằm trên giường ho nhẹ, sau đó mở mắt. Vừa nhìn thấy An Noãn, Tảo Tảo đã giãy giụa muốn đứng lên. Lâm Dịch Xuyên vội đè cái tay đang phải truyền dịch của thằng bé lại. An Noãn cũng chạy ngay tới.

Tảo Tảo, mẹ ở đây, mẹ tới thăm con.” Cậu bé con khóc òa lên, giọng nó khàn khàn, “Mẹ không cần con nữa, mẹ không cân Tảo Tảo nữa.”

Trái tim An Noãn bị siết chặt, cô nắm lấy cái tay nhỏ bé không phải truyền dịch của thằng bé. “Mẹ không phải không cần Tảo Tảo, mẹ vẫn luôn ở bên cạnh Tảo Tảo.” “Nhưng mà lão Lâm nói muốn dẫn con về Luân Đôn, mẹ không theo con trở về, con không muốn về Luân Đôn, con muốn ở cùng mẹ cơ.”

Trẻ con cuối cùng vẫn chỉ là trẻ con, luôn thẳng thắn biểu đạt tâm tư của mình.

An Noãn đau lòng kéo thằng bé vào trong ngực, nước mắt không khống chế nổi tuôn rơi. Sao cô có thể nhẫn tâm như vậy, làm tổn thương đứa bé này sâu như vậy?

“Thật xin lỗi, mẹ có lỗi với Tảo Tảo.”

Thằng bé ghé vào trong ngực An Noãn khóc một trận thỏa thích. Nó còn vừa khóc vừa họ khiển An Noãn rất đau lòng.

An Noãn trận an thằng bé, sau đó xoay người nói với Lâm Dịch Xuyên. “Anh đi vào phòng trong ngủ một chút đi, em ở đây trông thằng bé cho.” Có lẽ do phải thức đêm nhiều nên sắc mặt của Lâm Dịch Xuyên không được tốt lắm. Anh hơi mấp máy môi, An Noãn biết Lâm Dịch Xuyên muốn nói cái gì nên cô dành nói trước. “Tảo Tảo thế này, em chắc chắn sẽ không đi đâu đâu, anh cũng đừng giả vờ muốn nói cái gì nữa, mau đi nghỉ ngơi đi, những chuyện khác chúng ta nói sau được không?”

Lâm Dịch Xuyên như lại thấy được hi vọng, nhưng anh không dám có bất kỳ hi vọng xa vời nào.

Lâm Dịch Xuyên nghe lời vào phòng trong, lên giường chợp mắt một lát.

An Noãn vẫn ở bên ngoài chăm sóc cho Tảo Tảo, đứa nhỏ này rất sợ cô sẽ bỏ đi nên dùng bàn tay nhỏ của mình nắm chặt lấy bàn tay to của cô, làm trái tim An Noãn phải đau đớn.

Điện thoại trong túi reo lên liên tục, An Noãn chờ nó ngừng rồi mới nhắn một tin ngắn cho Mạc Trọng Huy. “Em có việc, không đến tim anh được.”

Gửi thành công, cô lập tức tắt máy.

Hứa Vĩ Thần mua cơm trưa ở bên ngoài về, anh ta nhìn thấy An Noãn vẫn tận tâm chăm sóc Tảo Tảo, gương mặt căng thẳng mới hơi nở nụ cười, anh ta nói: “Coi như cô vẫn còn có chút lương tâm, thằng bé này được cô chăm sóc lâu rồi nên nó không thể rời khỏi cô được. Lão Lâm lại là đàn ông, làm sao chăm sóc trẻ con được chứ?”

An Noãn hơi mấp máy môi, nhưng Tảo Tảo đã tỉnh lại.

Thằng bé mở to mắt nhìn An Noãn, nó cười lộ ra hàm răng trắng xinh, “Mẹ, thì ra không phải là nằm mơ, mẹ trở về bên con rồi.”

Cách nói của trẻ con luôn có thể chạm đến nơi sâu nhất trong nội tâm của An Noãn.

“Mẹ vẫn luôn ở bên cạnh con mà.” An Noãn sờ lên tóc thằng bé rồi đỡ nó ngồi dậy, cô tự mình đút cho thằng bé ăn. Vì bị bệnh nên Tảo Tảo không muốn ăn lắm, nhưng bởi vì là An Noãn đút cho nên thằng bé ngoan ngoãn há mồm ăn hết.

Mỗi lần Tảo Tảo bị bệnh vẫn hay tự nói rằng: “Nếu Tảo Tảo mà không ăn gì sẽ làm mẹ lo lắng, Tảo Tảo không thể để cho mẹ khổ sở được, cho nên dù không muốn ăn cũng phải ăn một ít.”

Một đứa trẻ nhỏ tuổi như vậy đã biết ép buộc mình, làm An Noãn nhìn vừa vui mừng vừa thấy đau lòng. Những đứa trẻ ra đời có gia đình không hoàn chỉnh thường sẽ sớm già dặn hơn so với những đứa trẻ khác. “Tảo Tảo không muốn ăn thì không cần ăn nữa, đợi khi nào con muốn ăn, mẹ sẽ lại mua cho con ăn nhé.”

Thằng bé vui vẻ gật đầu, ngồi ở trên giường chơi một lát. Hứa Vĩ Thần nhẹ nhàng vỗ lên vai An Noãn, nói với vẻ sâu xa: “Cô chỉ lo cho trẻ con mà không lo cho người lớn à?” An Noãn theo ánh mắt anh ta nhìn sang, cô nghĩ đến Lâm Dịch Xuyên đang nghỉ ngơi ở gian trong.

“Hai ngày nay, ngày nào tôi cũng mua đồ ăn cho cậu ta nhưng cậu ta chẳng chịu ăn gì cả, tôi cũng không muốn lại bị người ta sập cửa từ chối vào mặt như thế nữa đâu, cô đi giải quyết đi.” An Noãn hơi khó xử, nặng nề đi về phía gian phòng Lâm Dịch Xuyên đang nghỉ ngơi, Lâm Dịch Xuyên đang ngủ ngon lành trên chiếc giường lớn, cả khi ngủ mà trên trán người này cũng nhíu chặt lại, để cho người ta nhìn thấy mà đau lòng.

An Noãn đi đến bên giường rồi ngồi xuống, ngẩn người một lúc lâu cô mới nhẹ nhàng vỗ lên vai anh, gọi anh tỉnh dậy.

Lâm Dịch Xuyên mơ mơ màng màng mở mắt, thấy là An Noãn, trên mặt lại tăng thêm hai vạch đen. “Anh ăn gì đã rồi hẵng ngủ tiếp.”

Anh quay mặt sang bên cạnh, trả lời lại. “Nuốt không trôi.”

“Lâm Dịch Xuyên, không ăn được cũng phải ăn một chút, chẳng lẽ anh định để mình gục ngã à? Em cũng không có nhiều sức lực để chăm sóc cả anh nữa đâu.”

An Noãn kéo anh lên, Lâm Dịch Xuyên lại nổi giận. “Em dựa vào cái gì mà nói anh? Em là cái gì của anh hả?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui