An Noãn cưng chiều vươn tay ra xoa đầu nhóc, thằng bé này già đời hơn lứa tuổi của nó nhiều.
“Mẹ ơi, có phải cô Tô Nhiên kia rất thích con không?”
An Noãn gật đầu.
“Tại sao cô ấy lại thích con ạ? Con có quen cô ấy đâu.” An Noãn nghĩ một hồi, cười nói, “Vì cô ấy thích lão Lâm cho nên cũng thích con.” “Thể sau này con vẫn ghét cô ấy, con ghét mấy cái cô thích lão Lâm, muốn cướp lão Lâm khỏi mẹ.” An Noãn bất đắc dĩ lắc đầu.
Tới sân bay, máy bay bị2delay một tiếng đồng hồ. Nói ra cũng thật trùng hợp, không ngờ họ lại gặp Lý Hân Như ở đây. Cô ta đội mũ lưỡi trai rất thấp, đeo kính râm to bản, gương mặt nhỏ nhắn lúc này bị che quá nửa. Nếu không phải Lý Hân Như đi tới chào hỏi với cô chắc An Noãn cũng không thể nhận ra được.
“Cô An!”
Hai người gặp lại nhau, giọng điệu của cô ta lạnh lùng vô cùng.
“Lý Hân Như?”
Lý Hân Như bỏ kính ra, An Noãn nhìn thấy cặp mắt đỏ ửng của cô, dù đã trang điểm8nhưng vẫn có thể dễ dàng nhìn ra. “Cô An, tôi thật sự rất phục cô đấy, có thể khiến hai người đàn ông xoay mòng mòng, cảm giác này có phải rất tuyệt không?” An Noãn cắn môi, nhìn người con gái đã trở nên lạ lẫm trước mặt.
“Để Mạc Trọng Huy chuốc say bản thân vì cô, vì cô mà nhập viện, có phải cô cảm thấy rất có cảm giác thành tựu không?”
An Noãn cau chặt mày. “Tôi thật sự không biết cô tốt đẹp ở đâu mà anh ấy lại cứ cương quyết hết lòng vì6có như vậy. Chắc là kỹ thuật trên giường tốt lắm hả, chuyên nghiệp quá mà, làm sao mà tôi dám bì được.”
“Lý Hân Như!” An Noãn khẽ gầm lên.
“Sao? Tôi nói sai gì à? Thứ mà hai người đàn ông kia yêu lẽ nào không phải là cơ thể của cô? Nhưng ngoài cơ thể của cô ra, tôi không nhìn ra được cô có chỗ nào thu hút đàn ông nữa đấy. Tính tình kiêu căng, tùy hứng, là cô nhi còn tự cho mình là thiên kim đại tiểu thư, cô cho rằng cô tìm thấy nhà3họ Thẩm chống lưng cho cô thì cô chính là thiên kim được sinh ra từ danh môn à? Tôi nói cho cô biết, sự lựa chọn hôm nay của cô là chính xác đây, vì bác Mạc sẽ không bao giờ chấp nhận loại phụ nữ như cô, không bao giờ cho phép cô bước chân vào nhà họ Mạc đâu.”
Tảo Tảo thấy An Noãn bị ức hiếp liền đẩy mạnh Lý Hân Như, mắng: “Cô xấu xa, tránh xa mẹ cháu ra!” Lý Hân Như lườm Tảo Tảo một cái, chế giễu: “Cô sống đúng là nực cười5thật, vì con trai của người khác mà hi sinh cả tình yêu của chính mình, chọn một người đàn ông mà mình không yêu. Tôi thật sự không biết tôi nên phục cổ hay nên cười chê cô nữa. Cô cho rằng cô như thế thì vĩ đại lắm sao? Sao tôi lại thấy tởm thể chứ? Tởm đến mức tối muốn nôn luôn rồi. Loại đàn bà lúc nào cũng cho mình là đúng như cô thì cứ xác định là sống trong bi kịch đi, tôi sẽ chờ đến cái ngày cả hai người đàn ông kia đều không cần cô nữa, cô sẽ phải cô độc tới già. Tôi tin ngày này sẽ đến nhanh thôi, chúng ta cứ chờ đó mà xem.”
Lý Hân Như thấy Lâm Dịch Xuyên đi tới, nói xong liền đi về hướng ngược lại. Lâm Dịch Xuyên bước tới, rất tự nhiên ôm lấy An Noãn, nhóc con ngẩng lên nhìn hai người họ, ghen tị vô cùng. “Có phải chờ anh lâu lắm rồi không? Vừa nói chuyện với ai đấy?”
An Noãn còn chưa kịp nói gì, Tảo Tảo đã chen miệng vào, “Là một cô xấu xa, cô ấy bắt nạt mẹ con.” Lâm Dịch Xuyên theo phản xạ cau mày lại, đôi mắt sâu hút. Anh nhìn An Noãn, hỏi: “Là ai?”
“Lý Hân Như.” An Noãn nhàn nhạt đáp, “Nhưng cô ấy không bắt nạt em, anh đừng nghe Tảo Tảo nói bậy, chỉ nói đôi ba câu với nhau thôi.” Ra khỏi sân bay, họ đi ăn tối. Lâm Dịch Xuyên vẫn phàn nàn chuyện thức ăn trên máy bay quá dở. “An Noãn, anh ăn món Trung với em quen rồi, về Luân Đôn ăn kiểu gì cũng không nuốt nổi, xem ra phải định cư ở Bắc Kinh thật rồi.” Tảo Tảo cũng dầu mỏi lên nói: “Con cũng thích ăn món Trung, đặc biệt là món ăn Giang Thành.”
“Lão Lâm, ăn xong mình đi xem nhà nhé, ban ngày em với Tảo Tảo có đi xem một căn, rất được.” Lâm Dịch Xuyên cười nói: “Em thích là được, những chuyện nhỏ thể này em cứ quyết đi.” “Không được, em đã hẹn với bên trung gian rồi.”
Ăn cơm xong, họ cùng nhau đi xem nhà.
Buổi tối, mật độ kiểm tra của khu nhà này gắt gao hơn, quản lý tòa nhà nghe họ nói muốn xem nhà thì không cho họ vào. Người môi giới nói với họ bao lời dễ nghe mà cũng vẫn không được. An Noãn thấy người môi giới chạy sang một bên gọi điện thoại, sau đó lại đưa điện thoại cho quản lý tòa nhà, nói được đôi câu, thái độ của quản lý tòa nhà liền quay ngoắt một trăm tám mươi độ, cho họ vào luôn. An Noãn cảm thấy kì lạ, người môi giới cười giải thích, “Xã hội bây giờ mà không có chút quan hệ là không được, chỉ sợ chúng ta đến trộm đồ, đúng là mắt chó mà. May mà tôi có quen với người xây khu chung cư này, đã đánh tiếng từ trước rồi.”
An Noãn nghe vậy cũng không nghi ngờ gì nữa. Xem nhà xong, Lâm Dịch Xuyên vẫn nói cái câu “em thích là được” kia.
An Noãn bực bội, không khỏi oán thán, “Anh vẫn chỉ nói thể, biết vậy không đến cho xong.”
Lâm Dịch Xuyên cười cười xoa tóc cô, trêu, “Anh có muốn đến đâu, là em ép anh đến mà.” “Cô An, bạn trai cô thật thương cô, chuyện lớn như mua nhà thế này mà cũng để cô tự quyết định.”
Sau đó họ quyết định mua lại căn nhà này, thủ tục hoàn toàn giao cho bên môi giới xử lí.
Sau khi An Noãn đi rồi, người môi giới gọi điện cho trợ lý Trương, cung kính nói với đầu dây bên kia, “Trợ lý Trương, chuyện đã ổn thỏa cả rồi, cô An đã quyết định mua căn nhà này.”
“Tốt, các thủ tục sau đó anh cứ xử lý cho nhanh chóng.” Trợ lý Trương thầm nghĩ, An Noãn có thể không thích được sao, căn nhà này ngài Mạc hoàn toàn dựa theo sở thích của cô ấy để tu sửa mà. Khi đó, ngài Mạc còn mua hai căn đối diện, lúc ấy cậu ta không hiểu tại sao sửa sang căn nhà này xong lại cứ để đó, ngày nào cũng sắp xếp người tới lau dọn. Tốn tiền chỉ là thứ yếu, quan trọng là khi ấy cô An không ở trong nước, không ai biết liệu cô ấy có về không, mà kể cả có về thì sao lại tới Bắc Kinh được.
Nhưng mọi chuyện lại trùng hợp như thế đấy, giờ thì dùng được luôn rồi này. Tặng căn nhà này làm nhà mới cho An Noãn và Lâm Dịch Xuyên chắc ngài Mạc cũng có dụng ý khác chăng. Đi từ khu nhà về khách sạn trời cũng đã muộn, điện thoại nhà họ Thẩm gọi tới.
An Noãn nghe máy, giọng ông cụ Thẩm vang lên: “Noãn à, mau về nhà đi, đã mấy giờ rồi, ra ngoài chơi không màng gì tới gia đình nữa cả.”
“Ông ngoại ơi, hôm nay cháu không về đâu, cháu muốn ở lại khách sạn với Tảo Tảo.” Ông cụ ở đầu dây bên kia thở dài, “Lâm Dịch Xuyên quay lại rồi đấy hả? Con bé này, đừng trách ông ngoại không nhắc nhở cháu, tối nay bác hại của cháu về đấy, chắc tầm mười giờ là về đến nhà, nếu nó về mà không thấy cháu, ông không biết liệu nó có nổi giận không nữa.” Thẩm Diệc Minh về nhà, An Noãn đúng là thấy sự thật. Cô phát hiện người cô sợ nhất không phải là ông ngoại mà chính là Thẩm Diệc Minh, bác cô.