Tình Đắng

Thẩm Thần Bằng rót giúp cô một ly nước ấm, cười nói: “Vừa nãy anh đã xin phép Huy rồi, hỏi xem anh có thể về phòng mình nghỉ ngơi được không nhưng cậu ấy không cho phép, nhất quyết bắt anh ở lại đây với em. Anh thề,

rõ ràng hai người yêu nhau như vậy, hà cớ gì mà cứ phải dằn vặt nhau nhiều lần như thế?” Tâm tình của An Noãn còn chưa bình tĩnh lại, cô bóp2mạnh trán.

“Noãn Noãn, Huy đối xử với em tốt như vậy, làm sao em có thể vì một đứa trẻ mà chọn lựa người khác chứ? Hôn nhân rất thiêng liêng, làm sao em lại dễ dàng gả mình đi như vậy? Huy dám làm vậy với em thì anh đã mắng chửi cậu ta rồi, nhưng thật lòng anh cũng có thể hiểu được, chỉ có yêu sâu đậm mới có thể đau đến tận cùng, khi làm vậy với8em thật ra người đau khổ nhất chính là cậu ấy! Những bất lực và khó chịu em cảm thấy ngày hôm nay có lẽ còn chẳng bằng một phần ngàn nỗi đau của cậu ấy. An Noãn, em đã hiểu chưa?”

An Noãn không nói gì, tay vẫn chống trán..

“An Noãn, em không sao chứ? Có phải còn sợ lắm không, hay là em xuống ngủ cùng với ông đi?”

An Noãn lắc đầu: “Em không sao, anh đi nghỉ ngơi đi.”6Thẩm Thần Bằng vẫn không đi mà ở cùng An Noãn từ khi trời tối đen tới tận lúc bình minh. An Noãn không dám ngủ tiếp, cứ thế dựa vào giường. Khi trời sáng, An Noãn rời giường, thấy Thẩm Thần Bằng vẫn ngồi bên cạnh giường, trong lòng cảm thấy có chút ấm áp, có đôi khi con người sợ nhất là cảm giác cô đơn, sợ khi gặp chuyện chỉ còn lại một mình đối mặt.

“Anh, cảm ơn3anh.” An Noãn có chút xúc động nói. Thẩm Thần Bằng khẽ xoa tóc cô, cười đáp: “Có một tiếng anh này của em coi như đáng giá rồi.” Ba mươi mấy năm sống trên đời của Thẩm Thần Bằng cũng không nhẹ nhàng gì, lúc còn ở nước ngoài thì việc vô liêm sỉ cỡ nào cũng từng làm. Một tiếng “anh” của An Noãn đủ để khiến trái tim anh mềm nhũn, lần đầu tiên cảm nhận được cảm5giác tự hào của một người anh trai, thì ra sống còn có ý nghĩa là để bảo vệ cũng người bên cạnh mình.

“Nhanh đi rửa mặt rồi xuống lầu ăn sáng đi. Tối hôm qua em không ăn nhiều, chắc là đói bụng rồi đúng không?” An Noãn ngoan ngoãn nghe lời đi vào nhà tắm. Cô dùng nước lạnh hắt lên gương mặt của mình, cảm giác mặt vẫn còn nóng bừng rất khó chịu. Đi xuống lầu, ông cụ đã đợi sẵn, người già rồi nên thường dậy sớm, ông luôn nói không thể đem sinh mệnh có hạn hao tốn vào việc ngủ, lại càng không thể lãng phí khoảng thời gian tốt đẹp buổi sáng.

“Nhóc con, qua đây với ông nào.” An Noãn ngồi xuống bên cạnh ông cụ.

Ông nắm lấy bàn tay cô theo thói quen, nhưng lần này nó lại khiến ông cuống quýt lên: “Sao tay cháu lại nóng như thế này? Có phải cháu sốt rồi không?” Bàn tay ấm áp của ông cụ đặt lên trán cô, sau đó đột ngột đứng lên: “Nóng thế này chắc chắn là phát sốt rồi!” Bác dâu cả đi lấy nhiệt kế đo, ba mươi chín độ năm.

“Người đâu, mau đưa con bé đến bệnh viện!” Đến bệnh viện, bác sĩ kê thuốc hạ sốt lại cho truyền nước nhưng nhiệt độ vẫn không hạ, thậm chí An Noãn còn cảm thấy buồn ngủ. Nằm viện hai ngày tình hình vẫn không khá hơn, cô vẫn cứ ngủ mê man. Bác cả và bác ba chạy khắp các bệnh viện, triệu tập những bác sĩ tốt nhất, tiến hành một loạt kiểm tra xét nghiệm nhưng vẫn không tìm được nguyên nhân là gì.

“Kết quả xét nghiệm máu cho thấy tất cả các chỉ số đều bình thường.”

Thẩm Diệc Bái nổi giận, rống to: “Vậy rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến con bé sốt cao không hạ, cứ ngủ mê man!”

Các bác sĩ ấp a ấp úng, không ai trả lời được. Thẩm Diệc Bác cũng lớn tiếng uy hiếp: “Nói cho các người biết, anh hai tôi rất thương con bé, nếu con bé có xảy ra chuyện gì thì để tôi xem các người khai báo kiểu gì.”

Đám bác sĩ đều bị dọa sợ.

Thẩm Diệc Bái và Thẩm Diệc Bác bàn bạc nên giấu Thẩm Diệc Minh việc này, dù sao hiện giờ ông cũng đang ở nước ngoài khảo sát, nếu biết An Noãn sốt cao không hạ thì ông còn tâm tư đâu để làm việc, nhưng chung quy cũng không thể lừa được. Lần đầu tiên Thẩm Diệc Minh gọi điện thoại tìm An Noãn thì bọn họ nói An Noãn đang chơi cùng đám nhỏ nên không mang di động, ông tin. Lần thứ hai Thẩm Diệc Minh gọi điện bọn họ lại tìm lí do khác, ông nửa tin nửa ngờ. Cho đến lần thứ ba gọi điện, bọn họ lại tìm lí do thì Thẩm Diệc Minh đã hoàn toàn không tin nữa.

“Anh cả đừng lừa em, rốt cuộc là Noãn Noãn làm sao vậy?”

Thẩm Diệc Bái thấy không thể lừa được nữa chỉ có thể nói tình hình của An Noãn cho ông biết.

Thẩm Diệc Minh lập tức nổi trận lôi đình: “An Noãn bị bệnh mà mấy người còn giấu tôi!”

“Bọn anh chỉ không muốn em bị phân tâm thôi.” Thẩm Diệc Minh hoàn toàn không chấp nhận lời giải thích như vậy, ông rống giận: “Các anh không biết Noãn Noãn quan trọng với em như thế nào hay sao? Chuyện lớn như con bé sinh bệnh mà bọn anh cũng giấu em! Nếu có gì ngoài ý muốn, các anh có nghĩ em sẽ luyến tiếc cả đời hay không?”

Thẩm Diệc Bái liếc nhìn An Noãn đang ngủ trên giường bệnh, trong lòng âm thầm thở dài một tiếng.

“Bây giờ nên làm gì? Bác sĩ không điều tra ra nguyên nhân, thời gian An Noãn tỉnh táo trong ngày không đến hai tiếng, ăn cũng rất ít, phần lớn thời gian con bé chỉ ngủ.”

Thẩm Diệc Minh ở nơi xa đau thắt lòng: “Tìm những bác sĩ giỏi nhất cả nước đến, em sẽ lập tức về ngay.”

Thẩm Diệc Minh đột xuất hủy bỏ không ít hoạt động, vội vã chạy về Bắc Kinh.

Trên máy bay, Tiết Ngọc Lan liên tục an ủi ông: “Yên tâm đi, chỉ là sốt thôi mà, Noãn Noãn sẽ không sao đâu.”

Hiếm lắm Thẩm Diệc Minh mới lớn tiếng quát bà: “Cái gì gọi là chỉ sốt thôi, sốt cao không hạ còn hôn mê bất tỉnh cũng tính là việc nhỏ hay sao?”

Tiết Ngọc Lan cắn môi, gục đầu xuống rồi nói nhỏ: “Tôi cảm thấy tình cảm yêu thương của ông đối với Noãn Noãn đã vượt quá tình yêu thương của bác đối với cháu gái rồi, tôi biết tình cảm của ông với Diệc Như rất tốt nhưng mà Noãn Noãn cũng chỉ là con gái của Diệc Như, ông không thể đem tình cảm như một người trong gia đình đặt vào con bé được! Hơn nữa, ông để tình thương của ông với Noãn Noãn ảnh hưởng đến công việc của mình, ông chưa bao giờ mất lý trí như vậy, thậm chí có thể đột xuất hủy bỏ rất nhiều việc.”

Thẩm Diệc Minh chống tay lên trán, có vẻ như ông hơi đau đầu. “Noãn Noãn là con gái của Diệc Như, tôi thương yêu con bé là hợp tình hợp lí, vất vả lắm mới tìm lại được Noãn Noãn nên tôi không cho phép con bé có bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.”

Tiết Ngọc Lan hít sâu một hơi, thanh âm nhẹ tênh, nhỏ nhẹ nói: “Ông có nhớ lúc con trai còn nhỏ cũng từng bị sốt, tôi và tài xế chạy cả đếm đưa thằng bé đến bệnh viện, lúc nó hôn mê vẫn còn gọi ba ơi, lúc ấy tôi gọi điện báo cho ông biết để ông cổ dành chút thời gian về thăm thằng bé, thế nhưng ông nói ông bận, bận đến không có thời gian! Sau đó tôi biết được lúc ấy chẳng qua ông chỉ đang đi ăn cùng một lãnh đạo nhỏ, thật ra trước đây con trai rất yêu ông, bởi vì ba nó luôn cho nó có được cảm giác an toàn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui