“Không cần đâu ạ, đã chọn xong rồi, bày trí ổn thỏa, cháu rất thích, ngày mai là đi làm thủ tục thôi.”
Thẩm Diệc Minh vô thức nhíu mày, lạnh nhạt nói, “Lát nữa cháu đến thư phòng của bác lấy tiền, căn nhà này do nhà họ Thẩm mua để làm của hồi môn, không cần Lâm Dịch Xuyên phải bỏ tiền ra.” Ông cụ cũng bảo, “Đúng vậy, do nhà họ Thẩm chúng ta bỏ tiền ra.” An Noãn định từ chối, nhưng lại không tìm được lí do nào phù hợp. Ăn cơm xong, Thẩm Diệc2Minh còn khoảng nửa tiếng nữa, bèn gọi An Noãn vào thư phòng, đưa cho cô một tấm thẻ. “Trong này là của hồi môn của cháu, muốn mua gì cứ tự mua. Tất nhiên bây giờ bác vẫn chưa cho cháu gả ra ngoài, bởi vì khảo sát dành cho Lâm Dịch Xuyên vẫn chưa kết thúc.”
An Noãn bĩu môi nói, “Bác hại, không cần cho cháu tiền đâu, Lâm Dịch Xuyên có tiền, cháu cũng không thiếu tiền.” Mặt mũi Thẩm Diệc Minh tối sầm đi, có vẻ không vui lắm, “Cậu ta nhiều tiền mấy đi8chăng nữa, trước khi kết hôn cũng không được dùng tiền của cậu ta. Nhà họ Thẩm chúng ta có phải nghèo túng gì đâu.”
An Noãn vẫn không chịu lấy thẻ của ông, trong lòng cứ cảm thấy lúng túng. Cô chỉ cần tình thân chứ không phải tiền của nhà họ Thẩm. “An Noãn, nếu như cháu không cầm, bác sẽ giận đấy.” Thẩm Diệc Minh trở nên nghiêm túc. An Noãn nhận thẻ của ông, nhưng có cảm giác như bị bỏng. Thấy An Noãn nhận rồi, sắc mặt của Thẩm Diệc Minh cuối cùng cũng hòa6nhã hơn, ông nắm chặt tay cô mà bùi ngùi, “Cháu à, bình thường bác quá bận, rất muốn có nhiều thời gian ở bên cháu, nhưng vẫn không tìm được lúc rảnh rỗi, đừng trách bác, được không?” An Noãn mỉm cười, “Bác hai, cháu biết bác rất bận, cháu bị ốm nằm viện, bác đã dành thời gian cho cháu, cháu rất cảm động, bác cho cháu quá nhiều tình yêu thương, thật đấy ạ, cháu đã thấy thỏa mãn lắm rồi.”
Thẩm Diệc Minh nhẹ nhàng ôm lấy cô, trầm giọng nói, “Nhưng sao bác vẫn cảm3thấy có cưng chiều cháu thế nào cũng không đủ, lúc nào cũng thấy như thiếu nợ cháu. Nếu như năm đó bác ngăn được mẹ cháu, hoặc khuyên được ông cụ, có khi mẹ cháu sẽ không đi.”
“Bác hai, bác đừng tự trách mình, mẹ cháu ra đi đã là số mệnh an bài rồi, không liên quan đến bất kì ai cả. Nếu như phải tìm người có tội thực sự, có lẽ là cháu, vì sinh cháu ra nên mẹ mới mất.” Thẩm Diệc Minh xót xa vỗ vỗ lên lưng cô, giọng nói như khàn5đi, “Được rồi, chúng ta không nhắc đến chuyện của quá khứ nữa, sau này ở bên cạnh bác, bác sẽ cố gắng hết sức để cháu trở thành cô công chúa hạnh phúc nhất trên thế giới.”
Ngày hôm sau An Noãn tới đại lý môi giới, người môi giới đưa cho cô một đống tư liệu, bảo cô kí tên lên đó.
An Noãn nghi ngờ tại sao chủ hộ vẫn chưa đến nơi, mà trong cả quá trình mua nhà, cô chưa từng được gặp chủ hộ.
Người môi giới giải thích, “Người chủ ở nước ngoài, phải ngày mai mới quay về. Cô An, cô cứ kí hết những giấy tờ cần kí trước đã, kí xong tôi có thể đưa chìa khóa cho cô, những chuyện còn lại cứ giao cho chúng tôi xử lí. Chủ nhà rất dễ nói chuyện, cô vừa ngắm trúng và quyết định mua, người chủ đã nói có thể đưa chìa khóa cho cổ rồi.” An Noãn khoan khoái kí tên lên mấy văn kiện kia, lấy được chìa khóa nhà.
Ra khỏi trung tâm môi giới, An Noãn một mình lang thang không mục đích trên đường. Hôm nay nhiệt độ ngoài trời khá cao, mặt trời gay gắt. An Noãn tới một quán cà phê ở tầng một của một trung tâm thương mại, gọi tách cà phê, ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, nhìn dòng người tới tới lui lui trên đường.
Bắc Kinh này, nói lớn thì rất lớn, nói nhỏ cũng rất nhỏ, An Noãn lại gặp được Cố Thu lần nữa, lần này bên cạnh cô không có người đàn ông nào khác, chỉ có một mình. An Noãn bưng tách cà phê của mình bước tới bàn của cô ấy, lịch sự hỏi, “Tôi có thể ngồi đây chứ?” Cổ Thu mỉm cười gật đầu, “Mời cô.” Giọng của cô ấy rất dễ nghe, giống hệt như con người cô ấy vậy. “Lần trước tôi thấy cô đi cùng với một người đàn ông, là bạn trai cô à?” Cô Thu cười khổ, thản nhiên nói, “Vốn dĩ là chồng chưa cưới, nhưng bây giờ đã chia tay rồi.” An Noãn mím môi, nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào. “Tôi muốn tìm một người đàn ông bình thường để kết hôn, cho dù anh ấy có nhiều tật xấu, nhưng anh ấy có thể cho tôi sống một cuộc đời bình lặng, nhưng suy nghĩ của tôi quá ngây thơ, Thẩm Thần Bằng sẽ không để tôi sống tốt như vậy đâu.”
An Noãn khựng lại, truy hỏi, “Cô chia tay là vì anh họ tôi?” Cổ Thu khẽ gật đầu, “Bạn trai tôi phấn đấu ở Bắc Kinh rất nhiều năm mới kiếm được một chức giám đốc bộ phận nhỏ nhoi, chỉ một câu nói của Thẩm Thần Bằng khiến anh ấy không thể lăn lộn ở Bắc Kinh được nữa, ép tôi phải rời xa anh ấy. Tôi có thể làm gì được nữa? Tôi không muốn vì mình mà anh ấy không còn gì cả. Chỉ có thể chia tay với anh ấy.”
An Noãn âm thầm thở dài trong lòng. “Bây giờ cô và anh họ tôi đang hẹn hò?” An Noãn dò hỏi, không bỏ qua bất cứ cảm xúc nào trong đôi mắt cô ấy. Đôi đồng tử của Cố Thu bỗng trở nên mờ ảo, giọng nói dễ nghe khàn đi, “Không thể tính là hẹn hò được, anh ấy cũng chỉ chơi đùa thôi, đợi anh ấy chơi chán rồi chắc tôi sẽ được tự do.” Thẩm Thần Bằng rốt cuộc vẫn bước lên con đường dùng tiền và quyền lực để cưỡng ép người khác. “Thực ra anh ấy yêu cô rất sâu đậm, mấy lần uống rượu say đều gọi tên cô. Cô Cổ Thu, cô cũng yêu anh ấy đúng không?”
An Noãn có thể nhìn thấy tình yêu được giấu kín trong đôi mắt của cô ấy.
Cố Thu bật cười tự giễu, cô trả lời bằng giọng điệu hờ hững, “Cô An, tôi không giống cô, cô xuất thân cao quý, cô và ngài Mạc môn đăng hộ đối, ở bên nhau không có bất cứ áp lực nào. Còn tôi, xuất thân bần hàn, lại là một nghệ sĩ, cho dù Thẩm Thần Bằng có yêu tôi thật, gia đình cô mãi mãi cũng không thể chấp nhận tôi, cho nên tôi và anh ấy ở bên nhau mãi mãi không có kết cục gì tốt đẹp, chỉ được ngày nào biết ngày ấy thôi. Đợi đến khi gia đình cô sắp xếp cho anh ấy một cô vợ chưa cưới môn đăng hộ đối, tôi sẽ được ném cho một tờ chi phiếu, sau đó cầm tiền mà cút đi thật xa.”
An Noãn cảm thấy trái tim có cảm giác đau đớn không sao nói thành lời, ngày ấy chắc hẳn sẽ đến rất nhanh thôi.
“Cô An, chuyện của cô và ngài Mạc, tôi cũng nghe nói qua vài phần, chúc hai người hạnh phúc.” An Noãn ấn tay lên trán mình, có chút bất đắc dĩ, chắc chắn Thẩm Thần Bằng lại nói linh tinh trước mặt cô ấy rồi.
“Cô An, đời người ngắn ngủi mấy mươi năm, có thể ở bên cạnh người mình yêu nhất là chuyện hạnh phúc nhất rồi. Cô không giống tôi, tôi không xứng với anh trai cô, nhưng cô và ngài Mạc môn đăng hộ đối, xứng lứa vừa đôi. Có lúc một lần bỏ lỡ là bỏ lỡ cả đời, phải nắm chắc lấy, không có mấy ai đứng đợi ở chỗ cũ đâu.”
An Noãn nhíu mày lần nữa, quả thật không hổ danh là một cặp, đến cả giọng điệu nói chuyện cũng y hệt như nhau. Khi rời đi, Cố Thu còn nói với An Noãn một câu rất thâm thúy, “Cô An, có một số lúc, một số người không phải trách nhiệm của cô, nếu ở bên nhau vì trách nhiệm, kết quả định sẵn chỉ là tổn thương sâu hơn thôi.”
An Noãn ngồi một mình trong quán cà phê đến khi trời tối, nhân viên phục vụ đổ đầy tách cà phê giúp cô mấy lần liền.