Sau đó cô cũng đến thăm nhà mới một chuyển, không biết vì lí do gì, hình như cô rất có duyên với căn nhà này.
Lần này, khi cô báo rõ nhà số mấy tầng số mấy đơn nguyên nào dãy nhà bao nhiêu, bảo vệ vô cùng lịch sự và khách sáo để cô đi, trên mặt còn giữ nụ cười lấy lòng.
An Noãn mím môi, thế giới này dường như là vậy, rất nhiều lúc nói chuyện với nhau bằng tiền.
Dùng2chìa khóa mở cửa, bật sáng tất cả đèn, căn hộ bỗng chốc sáng bừng lên. Vào phòng bếp, trong bếp cái gì cũng có, đồ dùng nấu nướng mới tinh, bát đũa, cốc chén, cần gì cũng đủ, trên ly sứ uống nước có cả logo mà An Noãn thích nhất. An Noãn đun một ấm nước, tự rót cho mình một ly. Cô ngồi trên ghế sofa thoải mái trong phòng khách, bật tivi. Trên màn hình đột nhiên xuất hiện8một gương mặt quen thuộc, là ảnh của An Noãn.
An Noãn đột nhiên giật mình như trật một nhịp tim, tấm ảnh đó được chụp ở biệt thự Giang Thành, cô đang nằm trên giường ngủ ngon, tấm ảnh này được chụp từ lúc nào, cô hoàn toàn không biết.
Mấy giây sau lại có một tấm ảnh khác, bối cảnh vẫn là biệt thự ở Giang Thành, cô ngồi trên ban công đọc sách, cô cúi đầu đọc rất chăm chú, ánh nắng6vàng rực thoải mái chiều lên gương mặt cô, góc độ chụp hình rất đẹp, chẳng khác gì một tác phẩm nghệ thuật được đẽo gọt tỉ mỉ.
Nhanh chóng có thêm một tấm nữa, trong ảnh, bụng dưới của An Noãn hơi phồng lên, cô ngồi trên giường ăn bánh ngọt rất ngon miệng. Ảnh chụp được chạy hết tấm này tới tấm khác, kí ức vỡ vụn như được ghép lại với nhau, tạo thành một câu chuyện hoàn chỉnh. Nước mắt3lã chã rơi xuống, cô vô thức đặt tay lên bụng dưới, nơi đó vô cùng bằng phẳng. Khi Mạc Trọng Huy nhận được điện thoại từ bên quản lý khu nhà, trong tay hắn cũng có chìa khóa, mở cửa ra, nằm ngoài dự đoán, cô gái này đang ngồi trên sofa khóc vô cùng đau lòng. An Noãn kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông cao lớn đứng ở cửa, những năm tháng này dường như không hề để lại5dấu tích gì trên cơ thể hắn, hắn vẫn vẹn nguyên dáng vẻ xuất chúng như trong trí nhớ của cô. Nước mắt cô không biết tại sao càng lúc càng trào ra. “Mạc Trọng Huy, anh thật bỉ ổi, anh là kẻ đê tiện.”
An Noãn tức giận quát mắng, có ý định bỏ chạy.
Lúc chạy ngang qua người hắn, cô bị hắn tóm lại được.
“Buông tôi ra!” Cô tức giận gầm lên.
Hắn không những không buông tay mà còn ôm cô chặt hơn. “Đây là phòng tân hôn mà anh chuẩn bị cho em, em định kết hôn với người đàn ông khác ở đây à? Hửm?”
Chữ cuối cùng được hắn kéo dài ra, lay động tới trái tim cô.
“Tôi sẽ mua căn nhà khác.” “An Noãn, nhất định phải vậy sao? Vì một đứa trẻ không hề có quan hệ huyết thống gì, em cứ bỏ rơi anh như thế. Nói cho anh biết, đối với chuyện năm ấy, có phải em còn khúc mắc gì chưa hóa giải, em vẫn có rất nhiều thứ không buông bỏ được đúng không?”
Cô đẩy mạnh hắn ra, “Mạc Trọng Huy, anh đừng ép tôi.” Hắn đỡ trán với vẻ đau đầu, bất đắc dĩ nói, “Đến bây giờ em vẫn còn cảm thấy anh đang ép buộc em? An Noãn, thực ra đứa trẻ đó chỉ là cái cớ của em, cái cớ em dùng để rời khỏi anh, từ đầu đến cuối em chưa từng tha thứ cho tất cả những việc anh đã làm với em. An Noãn, rốt cuộc anh phải làm thế nào em mới chịu tha thứ cho anh? Nếu như anh nói cho em biết, năm đó thực ra...”
“Mạc Trọng Huy, chuyện trước kia, đừng nhắc lại nữa.” Cô lạnh lùng cắt ngang lời hắn, quệt nước mắt, cố gắng để mình kiên cường hơn. “Anh có thể không nhắc đến nữa, nhưng em không thể rời khỏi anh.” Hắn ôm cô vào lòng, “Chúng ta đã bỏ lỡ đủ nhiều rồi, đừng tiếp tục bỏ lỡ nữa, được không? Đứa bé đó, em có thể thường xuyên dẫn nó theo, anh cũng có thể thương nó, hãy tin anh.”
Nhìn vào đôi mắt nóng bỏng của hắn, An Noãn cảm thấy trái tim mình co rút vì đau.
“Mạc Trọng Huy, năm đó tôi bị Hà Tư Kỳ đẩy từ trên tầng xuống, mất đi đứa con của chúng ta, lúc đó tôi thực sự muốn nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của anh, nhưng ông trời lại không để tôi được như ý muốn, tôi vẫn tỉnh lại, vẫn sống tiếp. Khi rời khỏi anh, tôi vẫn muốn nhìn thấy dáng vẻ anh đau đớn, nhưng anh không đến sân bay tiễn tồi. Những năm tháng ở Luân Đôn, tôi vốn dĩ có thể không cần quay về, có thể hạnh phúc sống cùng Lâm Dịch Xuyên, nhưng tôi quay về rồi, tôi muốn xem xem những năm tháng ấy anh sống thể nào, anh có vợ chưa cưới, gia đình Lý Hân Như còn giàu có như thế, tôi không phục. Sau đó, hết lần này đến lần khác tội cố ý xuất hiện trước mặt anh vì muốn phá hoại hai người, tôi không thể để anh có được hạnh phúc dễ dàng như thế. Nhìn thấy anh vẫn chưa dứt tình với tôi, tôi rất vui. Mạc Trọng Huy, bây giờ anh thấy đau đớn chưa?”
Mạc Trọng Huy đột nhiên cười lạnh, “An Noãn, em vẫn có thể bịa chuyện tường tận như thế.” “Tôi không bịa chuyện, tôi quay về chỉ để tìm anh báo thù, tôi hi vọng anh sống không tốt, tôi hi vọng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh nén nỗi đau.”
“Tiếp tục đi!” Nội tâm của hắn đột nhiên bình tĩnh lại, vô cùng bình tĩnh.
“Mạc Trọng Huy, tôi tưởng tôi đã thành công rồi, nhìn thấy dáng vẻ vì tôi mà đời sống đòi chết của anh, tôi thực sự rất hả dạ. Như vậy là đủ rồi, sau này không ai nợ ai nữa, chúng ta chấm dứt từ đây.”
“Hay cho một câu chấm dứt từ đây!” Mạc Trọng Huy đột nhiên bật cười, tiếng cười rất châm chọc. An Noãn ném chìa khóa lại cho hắn, “Chìa khóa này trả cho anh, anh trả tiền lại cho tôi.”
“An Noãn, anh hi vọng sau này em sẽ không hối hận vì tất cả những gì em đã nói hôm nay.”
“Tôi sẽ không hối hận đâu.” Mạc Trọng Huy cười lạnh, “Mong cho em được như ý nguyện. Chìa khóa em cứ giữ đi, anh không cần tiền của em.” “Tôi sẽ không đến đây nữa đâu.”
Mạc Trọng Huy không để tâm, tự nói một mình, “Đừng quên em đã nói chúng ta cắt đứt từ đây, sau này đừng đến cầu xin anh.” Mạc Trọng Huy lạnh lùng nói xong câu cuối cùng thì quay người bỏ đi, bóng lưng hắn vừa có vẻ tuyệt tình vừa có vẻ cô đơn, An Noãn nhìn thấy màu sắc ảm đạm trong con ngươi hắn khi hắn quay đi. Bàn tay cô nhúc nhích, nhưng không tóm lại được cái gì. Khi về đến nhà họ Thẩm đã rất muộn, An Noãn tưởng rằng mọi người đã đi ngủ hết, nhưng không ngờ lúc này nhà họ Thẩm vẫn còn ồn ào như thế.
Vừa đi đến cửa đã nghe thấy tiếng gào của Thẩm Thần Bằng, gần như hét rống lên, “Đi gặp quỷ đi, con sẽ không cưới cái gì mà con gái của tham mưu trưởng đâu, hôn nhân của con mọi người đừng hòng xen vào!”
Sau đó là giọng nói chân thành của Tiết Lan Ngọc, “Thần Bằng, không được quậy, đây là ý của ông ngoại con, ông ngoại con có tuổi rồi, con không thể làm trái ý ông đúng không, từ nhỏ ông đã thương con nhất.”
“Đừng dùng ông ngoại để chèn ép con, không có tác dụng gì đâu.” “Mẹ đã gặp cô Doãn rồi, rất xinh đẹp, tính cách cũng điềm đạm nho nhã, thấu tình đạt lý, mẹ tin rằng con gặp được nhất định sẽ thích.” “Không gặp, con sẽ không gặp cái cô Doãn Doãn chết tiệt gì đó đâu, mấy người bỏ cuộc đi, muốn con cưới cô ấy, trừ khi con chết.”
Quyết tâm của Thẩm Thần Bằng quá lớn, An Noãn nghe mà chỉ thấy đau lòng. Trên thế giới này dường như có quá nhiều điều bất đắc dĩ.
Tiết Lan Ngọc không còn gì để nói, giọng nói hùng hồn của Thẩm Diệc Minh vang lên, có vẻ lạnh lùng, “Vậy con chết ngay cho ba xem, nhưng trước khi con chết, có lẽ sẽ có rất nhiều người bóp chết cô minh tinh kia trước.”