Tình Đắng

“An Noãn, chúng ta ra ngoài đi dạo một lát nhé”

Thấy cô khóc, nghe cô kể lể mình yêu người khác đến thế nào làm Lâm Dịch Xuyên cảm thấy mình không thở nổi nữa. Hai người đi trên đường chẳng có mục đích, gió nhè nhẹ thổi qua làm đôi mắt hơi cay cay.

“An Noãn, ai cũng có thể nhìn ra, anh ta kết hôn với Lý Hân Như cũng vì đang giận em,2kéo anh ta trở về đi, vẫn còn kịp đầy.”

An Noãn hít mũi, nói: “Anh ấy đã nói cho dù em có cầu xin, anh ấy cũng không cần em nữa, em đã tổn thương anh ấy quá sâu sắc rồi. Anh biết không, căn nhà mà lúc trước em muốn mua chính là do anh ấy chuẩn bị, em luôn cảm thấy căn nhà nhỏ đó cho em một cảm giác quá quen thuộc,8trên tivi trong phòng khách chiếu rất nhiều bức ảnh, em cũng không biết thì ra lại có nhiều kí ức ngủ say ở sâu trong nội tâm mình đến vậy. Lâm Dịch Xuyên, em không trốn thoát được, cho dù chạy đến chân trời góc biến, lòng em vẫn luôn ở đây.”

“Lâm Dịch Xuyên, em biết ở trước mặt anh nói những lời này rất quá đáng, nhưng mà cứ giấu ở trong lòng6rất khó chịu. Lâm Dịch Xuyên, thật xin lỗi, anh yêu em như vậy, nhưng em lại làm tổn thương anh.” Lâm Dịch Xuyên vẫn giữ im lặng, trong màn đêm tăm tối này, anh hi vọng phía trước không có điểm cuối cùng, cứ đi mãi, đi mãi, đi cho đến khi tóc điểm bạc, trời đất già cỗi. “An Noãn, đời này việc ngu ngốc cuối cùng anh làm chính là trong cơn3giận dữ đã đuổi em về Trung Quốc.” Cuối cùng Lâm Dịch Xuyên vẫn dừng bước, anh nói bằng giọng vô cùng hối hận. Dưới ánh đèn mờ ảo, cô nhìn thấy hai mắt anh trở nên mông lung, mê man. Bóng dáng to lớn của anh trong bóng đêm trông vô cùng cô đơn. Bỗng nhiên cô nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy anh, anh mang đến cho mọi người cảm giác kiểu5ngạo, lạnh lùng. Trái tim buốt giá kia không biết đã bị cô hâm nóng từ lúc nào, từ đó trên gương mặt anh thường xuyên xuất hiện nụ cười.

“An Noãn, anh có thể ôm em một lần không?” Anh ôm cô thật chặt, một lần cuối cùng cảm nhận hơi ấm của cô. Anh muốn nhớ kĩ nhiệt độ này, để về sau mỗi lần nhớ tới anh sẽ cảm thấy tim mình ấm áp.

“An Noãn, anh rất hi vọng thời gian có thể dừng lại, dù chỉ là ôm em, cả một đời cũng khiến anh cảm thấy thỏa mãn.”

Cách đó không xa, Thẩm Thần Bằng hắng giọng, lúng túng nói, “Trùng hợp vậy, rõ ràng Bắc Kinh to thế cơ mà, tại sao đi chỗ nào cũng gặp được cậu nhỉ? Người anh em, chúng ta đi uống rượu đi, so với đàn bà thì rượu càng dễ khiến người ta say hơn đấy.”

Thẩm Thần Bằng lôi kéo Mạc Trọng Huy vòng vào ngõ nhỏ, thấy tay hắn siết chặt lại, thậm chí Thẩm Thần Bằng còn cảm thấy sợ hãi vừa rồi hắn sẽ xông lên phía trước đánh hai người kia. Nếu đổi lại là anh ta, nhìn thấy Cố Thu đứng ôm một người đàn ông khác thì đảm bảo anh ta đã tiến lên đánh người rồi. So với Mạc Trọng Huy, anh ta tự thấy mình vẫn kém tỉnh táo hơn.

An Noãn đưa Tảo Tảo và mẹ Lâm đi mua sắm, họ vẫn chưa dám nói thật cho Tảo Tảo biết vì sợ thằng bé nhất thời không tiếp nhận được, chỉ đành nói với thằng bé về Luân Đôn trước, qua một thời gian nữa mẹ sẽ trở về. Có lẽ lời nói dối này sẽ không giấu giếm được lâu, nhưng phải để thằng bé từ từ thích ứng.

Mẹ Lâm muốn trở về Luân Đôn sớm để Tảo Tảo còn đi học, có lẽ quen biết nhiều bạn mới sẽ giúp Tảo Tảo dời sự chú ý. An Noãn suy nghĩ lại là thấy thời gian mình ở bên cạnh Tảo Tảo thực sự quá nhiều, từ lúc Tảo Tảo biết đi đến giờ, hầu như lúc nào An Noãn cũng đưa thằng bé theo bên cạnh mình, dẫn đến chuyện đứa trẻ này quá quyến luyến cô. An Noãn mua cho Tảo Tảo rất nhiều quần áo, giày và đồ chơi, cũng không biết phải mất bao lâu nữa cô mới có thể đi thăm thằng bé một lần. Mỗi lần nghĩ đến chuyện đó, An Noãn luôn cảm thấy trái tim mình đau đớn dữ dội.

Lâm Dịch Xuyên cũng đã thản nhiên buông tay, sao cô có thể sống chết cắn chặt không thả ra chứ? Lâm Dịch Xuyên và cô, hai người đến với nhau phải hi sinh quá nhiều. Đường đường là giám đốc điều hành trụ sở JM, sao có thể trường kì định cư ở Bắc Kinh được. Không phải trước đó An Noãn không nghĩ tới những chuyện này, chỉ là cô nghĩ đi được tới đâu thì hay tới đó.

“Mẹ, sao mẹ mua cho con nhiều đồ thế?” Tảo Tảo ngây thơ hỏi. An Noãn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng sờ lên tóc của thằng bé và nói, “Tảo Tảo đến Luân Đôn phải nghe lời ông và bà nội đấy, cả lão Lâm nữa, không được nghịch ngợm nữa, biết chưa?” Thằng bé đứng thẳng người, nói: “Tảo Tảo sẽ nghe lời, mẹ cũng phải sớm đến tìm con nhé, nếu không Tảo Tảo sẽ rất nhớ mẹ đấy.”

An Noãn kéo thằng bé vào trong ngực, ôm nó thật chặt, cô nghẹn ngào nói: “Mẹ cũng sẽ rất nhớ rất nhớ Tảo Tảo.”

Đi dạo cửa hàng xong, bọn họ đi ăn, mẹ Lâm nói với An Noãn, “Thật ra hôm cháu xuất viện, bác đã đưa Tảo Tảo đến gặp Tô Nhiên.” Một ngụm cà phê tắc lại trong cổ họng của An Noãn. “Cô gái kia cũng rất đáng thương, bác rất đồng tình với nó, chỉ tiếc nó và Aaron không có duyên phận.”

“Noãn Noãn, bác không ngờ Aaron lại kiên cường như thế, bác đã nghĩ dù có thuyết phục nó buông tay cũng phải mất quá trình khá dài, không ngờ nó nhanh chóng nghĩ thông như vậy, bác nghĩ đây chắc là sức mạnh của tình yêu. Không dối gì cháu, lần này bác tới vốn là muốn khuyên cháu về Luân Đôn, những người bên ban giám đốc luôn nhằm vào Aaron, bọn họ muốn mưu đồ nhắm vào cháu, nói rằng Aaron vì một người đàn bà mà không để ý đến công ty, không có việc gì cứ bay đến Bắc kinh, rất ít khi tham gia các cuộc họp to nhỏ của công ty. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, Aaron có thể toàn tâm toàn ý vào sự nghiệp, còn về chuyện tình cảm và hôn nhân của thằng bé, bác tin tưởng duyên phận của nó sau này sẽ xuất hiện thôi.”

Hôm bọn họ rời đi, An Noãn đi ra sân bay tiễn, cho dù biết cảnh chia tay sẽ rất buồn. Không ai nói chắc được khi nào họ sẽ gặp lại, hoặc là không biết còn có cơ hội được gặp lại hay không.

Có lẽ Tảo Tảo đã được Lâm Dịch Xuyên và mẹ Lâm làm công tác tư tưởng nên hôm nay thằng bé không khóc cũng không la hét đòi ở lại, ngược lại nó còn an ủi An Noãn, “Mẹ không khóc nhé, Tảo Tảo sẽ ở Luân Đôn chờ mẹ, mẹ nhất định phải mau tới đây!”

An Noãn cố gắng nuốt nước mắt vào trong, nghiêng đầu sang một bên. “Để bác đưa Tảo Tảo đi trước, các con ở lại tâm sự đi.”

Mẹ Lâm ôm Tảo Tảo đi. Trong sảnh lớn rộng rãi của sân bay, An Noãn và Lâm Dịch Xuyên đứng đối diện nhau, cả hai có một nỗi buồn không thể nói ra. “Mọi người đã nói với Tảo Tảo thế nào?”

Lâm Dịch Xuyên nhún vai, nói thản nhiên: “Anh cũng không rõ lắm, mẹ anh đã nói chuyện ổn thỏa với thằng bé rồi.” “Sau này em có thể sang thăm Tảo Tảo không?”

Lâm Dịch Xuyên ôm cô vào lòng, giọng nói trầm thấp của anh hơi khàn. “Em mãi mãi là mẹ của Tảo Tảo.” Tay của An Noãn hơi giật giật, cuối cùng vẫn ôm lấy eo anh.

“An Noãn, anh yêu em, bởi vì yêu em nên anh chúc em được hạnh phúc. Trước khi bên cạnh anh xuất hiện những người phụ nữ khác, bất cứ lúc nào em cũng có thể quay về bên cạnh anh.”

An Noãn nhẹ nhàng đẩy anh ra, cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, nói rành mặt từng chữ, “Lâm Dịch Xuyên, vì em, anh phải cố gắng tìm kiếm hạnh phúc của mình. Nếu như ngày nào đó anh tìm được, thì nhất định phải nói cho em biết.”

Anh gật đầu cười, bưng lấy mặt cô, rồi nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn.

Cũng trong khoảnh khắc đó, những giọt nước mắt tích tụ trong mí mắt An Noãn từ từ tuôn rơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui