Tình Đắng

Ngón tay ấm áp của anh nhè nhẹ lau đi nước mắt của cô, “Ngốc, còn khóc nữa là anh không nỡ đi đâu.”

Nhìn theo bóng dáng anh quay người rời đi, An Noãn khẽ mấp máy môi. “Lâm Dịch Xuyên, thật sự xin lỗi anh!” Người của nhà họ Thẩm còn chưa biết chuyện của Lâm Dịch Xuyên. Tối hôm đó, Thẩm Diệc Minh cũng đi khảo sát ở nơi khác trở về, bác cả và bác ba đi cùng ông cũng trở về ăn bữa tối, cả2nhà họ ăn một bữa cơm đoàn viên.

Ông cụ đột nhiên nói, “Noãn, mẹ của Lâm Dịch Xuyên tới Bắc Kinh, vậy lúc nào mời người ta tới nhà mình ăn cơm đi, dù sao họ cũng đã chăm sóc cháu bốn năm”

“Họ về rồi ạ.” An Noãn trả lời.

Thẩm Thần Bằng kêu lên, “Cứ thể đi mà không nói tiếng nào à, tới Bắc Kinh cũng không đến chào ông nội nhà mình, họ quá coi thường nhà chúng ta rồi đấy. Gả em cho loại người này8á, khẳng định là về sau em sẽ chẳng có địa vị gì trong nhà bọn họ đâu.”

An Noãn cắn môi, thấp giọng nói: “Cháu và Lâm Dịch Xuyên chia tay rồi, anh ấy về Luân Đôn, sẽ không bao giờ đến Bắc Kinh nữa.”

An Noãn rất bình tĩnh nói ra câu này, nhưng lại gây nên sóng to gió lớn trên bàn ăn. Tất cả mọi người đều mở to hai mắt, dùng ánh mắt khó tin nhìn An Noãn.

Thẩm Thần Bằng phản ứng mạnh, “An Noãn, em6đang đùa mọi người đấy à? Lúc thì nói kết hôn, lúc lại chia tay, không chơi kiểu này đâu nhé.” “Thật xin lỗi, cháu lại để mọi người phải lo lắng, cháu và Lâm Dịch Xuyên thực sự đã kết thúc rồi.”

Ông cụ khẽ họ một tiếng, bên khóe miệng cong lên thành nụ cười, ông nói: “Chia tay thì chia tay thôi, không sao hết, ông ngoại sẽ nuối cháu, vốn ông ngoại cũng không muốn gả cháu đi sớm như vậy.”

Thẩm Diệc Minh thì hơi nhíu3mày lại. Đến tối, Thẩm Diệc Minh gọi cô lên phòng làm việc, ông nghiêm túc hỏi cô. “Vì sao lại chia tay với Lâm Dịch Xuyên? Không phải là vì Mạc Trọng Huy đấy chứ?” “Không phải ạ.” An Noãn cúi đầu, “Cháu không muốn anh ấy vì cháu mà phải từ bỏ sự nghiệp của mình, ban giám đốc JM hiện đang rất có ý kiến với anh ấy, họ cảm thấy anh ấy vì một người phụ nữ mà không quan tâm đến công ty.”

“Nó đồng5ý?” “Là anh ấy nói ra trước ạ.” Thẩm Diệc Minh vô trán, kêu lên, “Đồ vô dụng!” “Bác hai, cháu thật sự rất xin lỗi, cháu biết cháu thay đổi thất thường làm mọi người cũng thương tâm khổ sở theo, sau này cháu sẽ không thể nữa.”

Thẩm Diệc Minh nắm chặt lấy tay cô, nói: “Tình yêu vốn là như vậy, không trải qua thì sao có thể biết nó ngọt bùi cay đắng thế nào. Cháu gái, cháu yên tâm, có bác ở đây, bác nhất định sẽ giúp cháu tìm được người thích hợp nhất, có địa vị, có dáng dấp, có năng lực, nhân phẩm” An Noãn hơi mấp máy môi, nhưng không nói gì. An Noãn ngồi nói chuyện với Thẩm Diệc Minh một lúc mới trở về phòng của mình. Cô vừa tắm rửa xong, bước ra khỏi phòng tắm thì thấy Thẩm Thần Bằng đang ngồi rất thoải mái trên ghế sofa trong phòng mình. Anh ta bắt tréo chân, một chân vểnh lên trông rất dương dương tự đắc.

An Noãn lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì à?” Thẩm Thần Bằng cười trên nỗi đau khổ của người khác, “Là em bỏ Lâm Dịch Xuyên, hay anh ta bỏ em?”

“Có khác nhau sao?”

Thẩm Thần Bằng đi qua, cái tay đáng đánh đòn khoác lên trên vai cô, anh ta cười nói: “Đương nhiên là có khác nhau, nếu như em bỏ Lâm Dịch Xuyên thì chứng tỏ người anh em Huy của anh có cơ hội, còn nếu như Lâm Dịch Xuyên bỏ em thì anh phải an ủi em chứ sao.”

“Không có ai bỏ ai cả, bọn em chỉ chia tay thôi.”

An Noãn hất tay anh ta ra, đi thẳng tới bên giường và ngồi xuống. Thẩm Thần Bằng không hề có ý định bỏ qua cho cô, anh ta cũng đi tới, cười hỏi: “Con bé này, mau nói cho anh biết đi, sau khi hai người chia tay xong, hiện giờ tâm trạng của em thế nào? Có phải cảm thấy rất nhẹ nhàng, có loại cảm giác được giải thoát không?” An Noãn ngẩng đầu, nhìn anh ta với vẻ không vui, cô hỏi lại: “Anh thương hại người khác sẽ cảm thấy giải thoát à?” Thẩm Thần Bằng nhếch miệng, ngồi xuống bên cạnh cô và nói, “Lâm Dịch Xuyên bị tổn thương cũng chỉ có thể trách em thôi, rõ ràng em không yêu cậu ta, lúc trước không nên cho cậu ta cơ hội. Em nói xem, em ở cạnh cậu ta bốn năm mà vẫn không yêu cậu ta, vậy tại sao có thể vì một đứa trẻ mà ở cùng với cậu ta được? Mà cái thằng kia cũng vô dụng quá, chỉ có cậu ta mới chịu muốn cái loại tình yêu bố thí như thế.” Thẩm Thần Bằng, anh có thể đừng nói anh ấy như thể có được không?”

Thẩm Thần Bằng nối bằng giọng chua làm, “Chia tay rồi mà em vẫn còn che chở cậu ta như thế. Nhưng mà anh có nói sai đâu, nếu đổi lại là bất kỳ người đàn ông nào đều không thể chấp nhận được việc trong lòng người đàn bà của mình có người đàn ông khác, thể mà cậu ta có thể chấp nhận, quá biến thái!”

An Noãn nhắm hai mắt lại, cô hơi mệt mỏi.

“Xin anh ra ngoài đi, em muốn yên lặng một mình.”

Thẩm Thần Bằng không chịu đi, anh ta khoác vai cô và nói: “Để anh trai đưa em ra ngoài chơi, anh biết dù em có yêu cậu ta hay không thì chia tay xong cũng sẽ có cảm giác trống vắng và mất mát. Theo anh đi, anh cam đoan sẽ khiến em được chơi vui vẻ đến quên hết mọi thứ phiền não.” “Em chẳng muốn đi đâu cả, chỉ muốn ngủ một giấc.” Giọng nói của cô hơi yếu ớt, giống như đang rất mệt mỏi.

Thẩm Thần Bằng vuốt tóc cô, nói nghiêm túc, “Được, vậy em cứ ngủ một giấc đi, ngày mai anh sẽ đưa em ra ngoài giải sầu.” Thấy An Noãn nằm xuống giường, Thẩm Thần Bằng vẫn không đi ra ngoài ngay mà ngồi ở đầu giường nhìn cô, anh ướm lời: “Noãn Noãn, lần chia tay này có liên quan đến Huy không, không phải là vì Huy sắp kết hôn nên em mới phát hiện ra là mình yêu cậu ta đến thế nào đấy chứ?”

“Không có liên quan gì đến anh ta cả. Anh đừng suy nghĩ nhiều.” Thẩm Thần Bằng bất đắc dĩ than thở: “Con bé này, đến lúc này rồi mà em còn mạnh miệng. Chờ đến khi thật sự mất đi cậu ta thì không còn kịp nữa rồi. Mau gọi điện cho cậu ta đi, để cậu ta cùng cái cô Lý Hân Như gì gì đó kia đừng tiếp tục dày vò nhau nữa.” “Anh giúp em bấm số của Huy, em nói chuyện với cậu ta nhé.”

An Noãn mệt mỏi, nói: “Em thật sự rất mệt, xin anh đấy, để cho em yên lặng một chút được không?” Thẩm Thần Bằng mím môi, đi ra khỏi phòng của An Noãn và nhẹ nhàng đóng cửa lại. Về phòng mình, anh ta lập tức gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy, tiếng chuông reo rất lâu mới thấy bên kia bắt máy. “Huy, nói cho cậu nghe một tin tốt, Noãn Noãn đã chia tay với tên Lâm Dịch Xuyên kia rồi.” Vậy mà đầu bên kia chỉ vang lên một tiếng “Ừ” rất bình tĩnh. Thẩm Thần Bằng thực sự không thể tin được, tên nhóc này giả vờ cũng giỏi đấy, thế là lại giữ được bình tĩnh như thế.

“Huy, bớt giả vờ trước mặt tôi đi, vui vẻ thì cứ cười, An Noãn thật sự chia tay với Lâm Dịch Xuyên rồi, cái tên kia hôm nay đã mang theo con của hắn về Luân Đôn, sau này cậu có thể theo đuổi An Noãn mà không cần kiêng dè, không có gì trở ngại cả.” “Tôi có vợ chưa cưới rồi.” Thẩm Thần Bằng muốn chửi bậy.

“Được, cậu cứ giả vờ đi, cứ tiếp tục giả vờ đi, tôi không biết cậu giả vờ giận dỗi thế này thì làm được cái gì, nếu cậu thật sự kết hôn cùng Lý Hân Như thì chính cậu đang tự tìm đường chết đấy.”

“Tháng sau xin mời tham dự hôn lễ của tôi.”

Giọng nói của Mạc Trọng Huy vẫn bình tĩnh như cũ.

Thẩm Thần Bằng tức đến mức muốn chửi ầm lên. “Được lắm, Huy, đừng có mà giả vờ trước mặt tôi, An Noãn làm ẩu, cậu cũng học làm ẩu giống nó à? Cậu và Lý Hân Như muốn kết hôn, An Noãn thỏa hiệp chia tay với Lâm Dịch Xuyên. Hai người mỗi người lùi một bước là được rồi. Tính tình An Noãn như thế nào cậu còn không biết chắc, giờ nó đã nhượng bộ rồi, chẳng lẽ cậu còn trông cậy vào nó chạy tới cầu xin cậu tha thứ, cầu xin cậu không cưới Lý Hân Như à? Cậu đừng có nằm mơ nữa, bây giờ cậu cứ làm cao đi, đến lúc đó không phải vẫn ngoan ngoãn mà đi dỗ dành nó sao. Mau chóng dứt khoát với Lý Hân Như đi, đừng tìm phiền toái cho mình nữa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui