Tình Đắng

Lý Hân Như đi vệ sinh mấy lần liền, cô xấu hổ nói với Mạc Trọng Huy. “Sau này không phải mua bánh gato cho em đâu, hình như mỗi lần ăn bánh gato, em đều thấy không thoải mái.”

Mấy ngày nay An Noãn vẫn luôn ở nhà với ông cụ,2cô chơi cờ cùng ông, đi tản bộ, cắm hoa cùng ông. Cuộc sống trôi qua khá đơn điệu nhưng cũng hài lòng. Ông cụ khá vui vẻ, miệng lúc nào cũng nở nụ cười, ông nói: “Con gái vẫn tri kỷ nhất, mẹ cháu trước kia cũng như thế này,8nếu như con bé còn sống...” Ông cụ hơi nghẹn ngào, không nói tiếp. Có lẽ An Noãn và mẹ cô quá giống nhau, nên mỗi lần ông cụ nhìn thấy An Noãn đều sẽ nghĩ đến mẹ cô. An Noãn kéo cánh tay của công cụ, cả hai chậm rãi6đi dọc theo đường núi. “Ông ngoại, sau này cháu sẽ có rất nhiều thời gian ở bên ông, thay mẹ cháu báo hiếu ông.” Ông cụ vỗ nhẹ lên tay cô, xúc động nói: “Ông ngoại thật sự muốn ngày nào cháu cũng ở bên ông, nhưng cháu đã đến3tuổi phải lập gia đình rồi, sao ông ngoại có thể bắt cháu ở bên cạnh mãi được? Cháu gái, cháu nên suy nghĩ thật kỹ về chuyện tình cảm và hôn nhân. Lần này cháu chia tay với cái cậu Lâm Dịch Xuyên kia, kể tiếp cháu nhất định phải5tìm được người mình yêu đấy.”

“Ông ngoại, sau này cháu không muốn kết hôn, cháu chỉ muốn ở bên cạnh ông thôi ạ.”

“Đứa bé ngốc nghếch này, thật làm cho người ta đau lòng.” Ông cụ nhẹ nhàng nắm lấy vai cô, thử ướm lời, “Không thì như thế này đi, tối hôm nay ông sẽ gọi điện thoại bảo Huy đến nhà ta ăn cơm, các cháu cố gắng tâm sự.”


An Noãn nhếch miệng, cô lắc đầu, nói: “Ông ngoại, chuyện của cháu với anh ấy cứ để cho bọn cháu tự mình giải quyết đi ạ.” “Ông ngoại sợ cháu giải quyết không tốt ấy, tính tình của cháu quá bướng bỉnh, còn hơn cả mẹ cháu nữa, ông ngoại thật sự không yên lòng về cháu chút nào.” An Noãn nũng nịu, “Ông ngoại, có câu kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, cháu tin rằng cháu nhất định sẽ hạnh phúc.” “Hạnh phúc phải dựa vào chính mình nắm lấy, cho nên có đôi khi cháu cũng phải chủ động một chút, cứ mãi làm cho đối phương chủ động thì sẽ có lúc người ta cũng mệt mỏi đấy.” “Cháu biết rồi ạ.” An Noãn khẽ đáp, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm. Trong mối quan hệ này, cả tinh thần và thể xác của hai người đều mỏi mệt, không biết họ còn có dũng khí để kiên trì hay không. “Cháu gái, ngày nào cháu cũng ở bên cạnh ống thế này cũng không phải là cách, cháu nhất định phải đi ra ngoài, giao lưu kết bạn với vài người. Thế này đi, tối nay ông sẽ gọi Thần Bằng về ăn cơm rồi bảo thằng bé đưa cháu ra ngoài chơi.”

“Ông ngoại, cháu không muốn ra ngoài chơi, cháu chỉ muốn ở nhà với ông thôi ạ.” “Noãn Noãn, người nhà họ Mạc có đến tìm cháu không?”

An Noãn hơi ngạc nhiên, cô trả lời: “Không có ạ.”

Ông cụ gật đầu, lại hỏi thêm: “Vậy bác của Huy không đến tìm cháu à?” An Noãn lắc đầu, cảm thấy nghi hoặc. Nói đúng ra thì người đến gặp cô lại là ba của Mạc Trọng Huy, nhưng đó cũng là chuyện rất lâu rồi. Đến tối Thẩm Thần Bằng quay về nhà ăn cơm, ông cụ bảo anh ta đưa An Noãn ra ngoài chơi. Thằng cha này đồng ý ngay, anh ta cười và nói: “Ông nội, ông tìm đúng người rồi, tối hôm nay vừa hay có một hoạt động.” “Hoạt động gì? Không phải là thứ gì không đứng đắn đấy chứ.” “Ông nội, câu này của ông làm cháu giận đấy, cái gì gọi là hoạt động không đứng đắn ạ, tất cả bạn bè của cháu đều làm kinh doanh nghiêm chỉnh, có rất nhiều đứa ông nội cũng biết từ bé đấy ạ.” Ông cụ thở dài, “Sau này có hoạt động gì nhớ mang theo cả Noãn Noãn tham gia nữa, con bé này tuổi còn trẻ mà suốt ngày ở nhà với ông già này, thế sao được, phải đến chơi cùng những người trẻ tuổi chứ.” Thẩm Thần Bằng dẫn An Noãn ra ngoài, trên đường đi, An Noãn ngồi ở vị trí phụ lái, cô không nói một lời, ánh mắt luôn nhìn ra ngoài cửa sổ. “Em không hỏi anh hoạt động gì à?” An Noãn rất hợp tác, hỏi “Hoạt động gì?” Thẩm Thần Bằng bật cười, “Con bé này, sao em lại chẳng đáng yêu gì thế nhỉ?” “Rốt cuộc là hoạt động gì?” “À, tốt nhất vẫn không nên nói trước cho em biết, em đi rồi sẽ biết. Nhưng em phải theo anh đi đón một người.” “Cổ Thu?”

Thẩm Thần Bằng cười gật đầu. “Những người đến hôm nay hầu như đều là bạn bè chơi với anh từ nhỏ, phần lớn đều đang độc thân, cho em tùy ý chọn.”

An Noãn nhướng mày, hơi mệt mỏi dựa đầu vào lưng ghế.


“Noãn Noãn, em đừng suốt ngày cau mày ủ dột như thế, người trẻ tuổi thì phải có sức sống chứ, em trông rõ là héo hon.” “Thẩm Thần Bằng!” Thẩm Thần Bằng cười nói: “Được được, anh không nói đùa nữa. Đúng rồi, em chuẩn bị tâm lý cho tốt nhé, nhân vật chính của hôm nay là Huy.”

An Noãn giật mình, vẻ mặt hơi đanh lại.

Đến chung cư của Cố Thu, cô đã đứng chờ sẵn ở bên ngoài. An Noãn chào hỏi Cố Thu, rất tự giác ngồi xuống băng ghế sau. Cố Thu rất hiểu chuyện cũng ngồi với cô ở băng ghế sau. Lần này nhìn thấy Cố Thu, cô có vẻ khác so với trước đây, khuôn mặt hồng hào, ăn mặc cũng thời thượng, trong tinh thần khá phấn chấn, chắc có lẽ đây chính là được tình yêu nuôi dưỡng.

“Cổ Thu, những người anh em kia của anh, em đều quen biết, còn Noãn Noãn mới được anh đưa đi chơi một lần nên không quá quen thuộc, lát nữa nhờ em giúp đỡ chăm sóc con bé nhé.”


Cố Thu cười nói, “Yên tâm đi, em biết rồi.” Thẩm Thần Bằng lái xe đến một club cao cấp, anh ta đã từng đưa cô đến đây một lần. Bọn họ vào phòng VIP, trong phòng đã có khá nhiều người, cả nam lẫn nữ, có người trêu ghẹo: “Cậu Thẩm, trái ôm phải ấp, có phúc lớn đẩy nhá.” Thẩm Thần Bằng nói với vẻ lưu manh, “Đêm nay đảm các cậu mới có phúc ấy, tôi xin long trọng giới thiệu, đây là em gái tôi, gần đây mới quay lại làm người độc thân, nếu ai có thể khiến mỹ nhân cười một tiếng, anh đây sẽ có thưởng.”

An Noãn quét mắt một lượt, có mấy người cô đã gặp lần trước, có mấy người thì xa lạ. Có người bắt đầu ồn ào, “Cậu Thẩm, đây chẳng lẽ là cô em gái lưu lạc dân gian của cậu đấy à, gương mặt trông khá giống cậu đấy.” Thẩm Thần Bằng hừ giọng, “Câu này mà bị ông già nhà tôi nghe được thì cẩn thận ông ấy quất cậu đấy. Đây là em họ tôi, là con gái của cô tôi.” “A, thì ra chính là cô bé này, nghe nói lão thủ trưởng mới tìm được cháu gái ngoại về, hết mực thương yêu.” Thẩm Thần Bằng cười, “Cho nên, các cậu cố lên nhé.” Thấy An Noãn không quá vui vẻ, Thẩm Thần Bằng đành vội vàng ngừng đề tài, “Hai người bọn em ra ghế ngồi đi, anh đi lấy đồ ăn cho hai người.”

Cổ Thu kéo tay An Noãn ngồi xuống ghế sofa. An Noãn phát hiện có hai cô gái ngồi đối diện vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình, trông khá quen, nhưng cô đã quên mất tên của hai cô gái này. “Cô An, em là Nhan Thiến, lần trước chúng ta đã gặp nhau ở chỗ này rồi.” “Em là Đồng Tâm.” An Noãn lập tức nhớ ra, cô cười chào hỏi lại. Thẩm Thần Bằng nhanh chóng lấy được bánh ngọt và đồ uống cho hai cô, An Noãn nghe thấy anh ta ra lệnh bên tai Cổ Thu, “Chỉ được uống đồ nóng, không được uống đồ lạnh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận