Tình Đắng



""/ Thẩm Thần Bằng càng nói càng giống thật, chế giễu, “Không phải tôi cười cậu đâu, cậu đúng là làm mất mặt cánh đàn ông chúng ta.” Mạc Trọng Huy hừ một tiếng, đầu kia mới nghiêm túc lại. “Tôi nói với ông nội tôi rồi. Tối hôm qua tôi dẫn Noãn Noãn đi chơi điên cuồng quá nên không về, ông nội tôi nửa tin nửa ngờ. Ải này coi như qua, trước tối hôm nay dù thế nào cậu cũng phải đưa con bé về, tối nay ba tôi sẽ về.” “Tôi biết rồi, cảm ơn cậu.”

“Đừng cảm ơn sớm như vậy, nếu như hai người bị phát hiện, nhất định đừng có khai tôi ra, lần trước bị ba tôi đánh cho một roi, đến bây giờ vẫn còn đau.”

“Yên tâm đi, tôi sẽ một mình2gánh vác tất cả mọi chuyện.”

Thẩm Thần Bằng ở đầu kia cười vui vẻ, anh ta không nhìn nhầm người, Huy mới là người thương An Noãn nhất trên thế giới này. Nhóc con ngốc đó không hiểu được, khiến bản thân đau khổ nhiều năm như vậy. May mà ông trời vẫn chiểu cổ đến con bé, lại để bọn họ quay về bên nhau.

“Chi tiết để sau này gặp mặt rồi cậu từ từ nói cho tôi biết, tôi thật sự muốn biết rốt cuộc là ai cúi đầu với ai trước. Tôi đoán tám phần là cậu khuất phục trước rồi. Bỏ đi, sau này rồi nói, không quấy rầy hai người nghỉ ngơi nữa. Lần này cậu thông minh một chút, đừng có để lại dấu vết gì trên cổ, bị ba tôi phát hiện8đấy.” Cúp điện thoại, Mạc Trọng Huy đi đến cạnh giường ngồi xuống.

Cô nhóc này không biết đang xấu hổ cái gì mà nhắm chặt mắt lại. Hắn cảm thấy cô thật đáng yêu, vì thế không nhịn được mà cúi người hôn lên đôi môi căng mọng của cô. An Noãn kích động mở mắt ra. Cô ôm lấy cổ hắn, hỏi, “Vừa rồi anh gọi điện thoại cho ai thế?”

“Thẩm Thần Bằng.”

“Anh ấy nói gì vậy?” An Noãn căng thẳng hỏi “Cậu ấy nói chúc chúng ta hạnh phúc.”

An Noãn bĩu môi, tức giận hừ giọng, “Lừa người.” An Noãn còn không hiểu anh ta sao, cái tên xấu xa đó sẽ chê cười bọn họ, có thể tốt bụng chúc bọn họ hạnh phúc vậy à. Mạc Trọng Huy cưng chiều xoa đầu cô, cười nói,6“Được rồi, không trêu em nữa. Thẩm Thần Bằng nói tối nay bác hại của em về, bảo anh đưa em về nhà họ Thẩm trước buổi tối.” Nói đến bác hại, An Noãn không nhịn được khó chịu, nói nhỏ, “Sau này đối mặt với bác hai thế nào đây? Nhất định bác vẫn chưa đồng ý cho chúng ta ở bên nhau.” Mạc Trọng Huy ôm lấy cô, nghiêm túc nói, “Đừng sợ, có anh ở đây. Anh sẽ nghĩ cách thuyết phục bác hai em.” “Tạm thời chúng ta đừng nói cho bác hai biết. Em sợ biết rồi bác sẽ nhốt em lại, vậy sau này chúng ta sẽ khó gặp nhau rồi.” Mạc Trọng Huy ôm chặt cô, đau lòng vuốt tóc cô. An Noãn dậy đánh răng rửa mặt xong, Mạc Trọng Huy3dẫn cô đến nhà hàng ăn uống. Lúc họ đi ra khỏi phòng thì gặp trợ lý Trương. Trợ lý Trương nhìn thấy Mạc Trọng Huy ôm An Noãn, cậu ta ngẩn ra, ấp a ấp úng không biết nên chào hỏi như thế nào. “Ngài Mạc... cô An...” An Noãn không vui hừ một tiếng, làm nũng với Mạc Trọng Huy, “Em bị treo chân nằm viện, trợ lý Trương đến bệnh viện thăm em, tàn nhẫn đả kích em, khiến em giận đến đau lòng.” Khóe miệng trợ lý Trương giật giật.

Mặt Mạc Trọng Huy sầm lại, lạnh lùng nói, “Trợ lý Trương, cậu càng ngày càng to gan rồi đấy, phạt cậu quét dọn phòng vệ sinh Mạc thị một tháng.”

Trợ lý Trương vô tội. Mỗi câu ngày đó cậu ta đến bệnh viện nói đó5đều là ngài Mạc vạch rõ từ trước với cậu ta. Bây giờ ngài Mạc muốn hy sinh cậu ta, trốn tránh trách nhiệm à? “Em cảm thấy một tháng không đủ, phải nửa năm.”

Mạc Trọng Huy cười, cưng chiều nói, “Vậy thì nghe em, nửa năm.” Trợ lý Trương hít một hơi, cậu ta đã trêu chọc đến ai rồi đây?

“Ngài Mạc, cái đó, tôi qua đây tìm anh là muốn nói với anh. Cô Lý đang tìm anh, bây giờ cô ấy đang ở Shine rồi.”

Mạc Trọng Huy cau mày lại, lạnh lùng hừ một tiếng, “Quét dọn phòng vệ sinh một năm, phòng vệ sinh nam nữ đều phải dọn.” Trợ lý Trương vô tội oan ức. Cậu ta luôn thận trọng cẩn thận làm việc, sao có thể luân lạc đến bước này? “Ngài Mạc, xin anh thu hồi mệnh lệnh đã ban.”

“Sau này cậu cứ xen vào việc của người khác nhiều nữa đi!” Hắn dắt tay An Noãn vào thang máy, An Noãn khó chịu hất hắn ra, dáng vẻ tức giận. Mạc Trọng Huy xoa ấn đường, hỏi, “Sao thế? Trợ lý Trương đắc tội với em, anh đã phạt cậu ta nặng thể rồi, em cũng nên nguôi giận đi chứ.” “Mạc Trọng Huy anh bớt giả vờ đi cho em, em không phải kẻ ngốc. Trợ lý Trương dám nói những lời kia ở trước mặt em, nhất định là anh bày mưu đặt kế. Còn nữa, chân em đã trẹo thành như vậy rồi, anh dựa vào cái gì còn lôi Lý Hân Như đến chọc giận em?” Mạc Trọng Huy ảo não sờ mũi, lại không có sức giải thích. Cho đến lúc vào nhà hàng, An Noãn vẫn tức giận. “Được rồi được rồi, ăn đồ Giang Thành rồi sẽ không tức giận nữa.” Mạc Trọng Huy gắp không ít đồ ăn vào bát cô. An Noãn vùi đầu ăn, cô thật sự hơi đói, thấy ngon miệng hơn nhiều.

Mạc Trọng Huy nhìn cô ăn thỏa mãn như vậy thì cười cười. Chỉ cần cô ở bên cạnh, chỉ cần cô ổn, những thứ khác có gì để quan tâm. Nhìn gương mặt đã sớm khắc sâu trong lòng này, Mạc Trọng Huy không nén nổi tình cảm dịch lại gần hôn lên má cô một cái.

An Noãn cau mày, hừ lạnh, “Mạc Trọng Huy, anh làm gì thế hả?” Hắn ôm lấy eo cô từ phía sau, vùi đầu, cọ cằm vào vai cô. “Mạc Trọng Huy, giờ ăn cơm anh động dục cái gì hả?” “Ăn xong cùng anh về Shine trước, rồi sẽ đưa em về nhà họ Thẩm sau, nhé?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui