“Em đợi anh ở đây từ sáng, đợi đến tận bây giờ.” Cô mở miệng, giọng nói lại không tự chủ được nghẹn ngào. “Em vừa nhìn thấy An Noãn từ trên xe của anh xuống, hai người đã làm lành rồi à?”
Mạc Trọng Huy khẽ gật đầu. “Anh cứ lợi dụng em như vậy, sau đó không báo cho em cái gì cả, em giống như một con ngốc, tưởng rằng mình vẫn là vợ chưa cưới của anh.” Nước mắt từ khóe mắt cô rơi xuống.
“Mấy ngày nay, mặc dù chỉ là vợ chưa cưới giả của anh, nhưng em rất vui, bởi vì em có thể nhìn thấy anh hàng ngày, từ trước đến nay chúng ta chưa từng ở gần lâu như vậy. Lần này trở về Hồng Kông, em không biết còn cơ hội gặp lại anh nữa2hay không. Chỉ cần nghĩ đến việc sau này có lẽ cũng không có cơ hội gặp nhau nữa, trái tim em đau như dao cắt. Em biết anh có thể hiểu được, bởi vì anh cũng từng đau như vậy vì An Noãn.”
Lý Hân Như dùng sức lau nước mắt, cô cố gắng để mình kiên cường, nhưng làm sao cũng không khống chế được nước mắt. Sáng sớm đến đây đợi hắn là vì muốn tạm biệt hắn. Đứng sáu bảy tiếng ở bãi đỗ xe, chân đã tê rần, cả người cũng đã tê rần, nhưng cô vẫn quật cường không chịu rời đi, không muốn mang tiếc nuối rời đi. “Có thể để em ôm anh một lần cuối cùng không, em nhớ mùi hương của anh, nhớ nhiệt độ trên người anh. Sau này khi nhớ tới, ít8nhất cũng có một chút hồi ức.”
Mạc Trọng Huy chỉ trầm giọng nói hai chữ, “Xin lỗi.” “Em sắp đi rồi, chẳng lẽ ngay cả một cái ôm anh cũng không chịu cho em sao?” Mạc Trọng Huy vẫn lạnh nhạt nói hai chữ kia, “Xin lỗi.”
Nhìn bóng lưng đoạn tuyệt rời đi của hắn, Lý Hân Như bất chấp tất cả lao đến ôm lấy eo hắn từ phía sau.
Mạc Trọng Huy híp mắt lại, cạy tay cô ra, không quay đầu lại đi vào thang máy. Mạc Trọng Huy về đến nhà, nhìn thấy An Noãn đang ngồi ở trên sofa xem ti vi, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, không để ý đến hắn.
Biết cô đang giận dỗi, Mạc Trọng Huy đi đến ngồi xuống bên cạnh cô.
Vừa định dỗ cô, An Noãn đã ghét bỏ hừ6một tiếng, “Cách xa em một chút, mùi nước hoa nồng quá.”
Mạc Trọng Huy hoàn toàn không phát hiện ra, nhưng hình như phụ nữ trời sinh đều mẫn cảm với mùi nước hoa, nhất là người từ trước đến nay không dùng nước hoa như An Noãn. Hắn giơ tay vỗ đầu cô, cười nói, “Không phải như em nghĩ đâu, không xảy ra chuyện gì cả, lúc đi lên cô ấy ôm anh từ phía sau thôi.” “Không cần giải thích, không liên quan đến em.”.
An Noăn không nhìn hắn, chỉ nhìn chằm chằm màn hình. Mạc Trọng Huy ngoan ngoãn đi tắm rồi thay quần áo ngủ thoải mái. Quay lại phòng khách, An Noãn vẫn đang ngồi xem tivi, duy trì tư thế vừa rồi.
Mạc Trọng Huy đi qua muốn ôm cô, An Noãn phản ứng mạnh, “Đừng động3vào em.” Hắn cau mày, cố nhịn dỗ cô, “Đã nói không xảy ra chuyện gì rồi, em không tin anh à?” “Mạc Trọng Huy, em không hiểu tại sao anh lại muốn đi trêu chọc Lý Hân Như. Anh biết rõ cô ấy yêu anh sâu đậm, tại sao anh phải cho cô ấy cơ hội? Cho cô ấy hy vọng? Cho dù giận dỗi em, anh cũng không nên tìm đến cô ấy.”
Mạc Trọng Huy cau mày, không thể phản bác được. “Xin anh tránh xa em một chút, em không muốn nhìn thấy anh.”
Mạc Trọng Huy sao có thể để cô ghét mình, hắn bế ngang cô lên đi thẳng vào phòng ngủ.
“Mạc Trọng Huy, anh đừng khiến em ghét anh.” Đặt nhẹ cô lên giường lớn, hắn nghiêm trang nói, “Hôm qua anh bị Thẩm Thần Bằng chê cười,5cậu ấy cười anh cấm dục quá lâu.” Khóe miệng An Noãn giật giật. “Biểu hiện ngày hôm qua, anh nghĩ anh thật sự kìm nén quá lâu, em cảm thấy thế nào? Hả?”
Hắn rất thích nâng cao âm cuối khiến trái tim Án Noãn ngứa ngáy.
Hô hấp của An Noãn trở nên dồn dập, thấp giọng nói, “Đừng làm loạn, Thẩm Thần Bằng sắp qua đây rồi.” “Anh thật hy vọng thế giới chỉ còn lại hai người chúng ta, không có bất cứ ai làm phiền cuộc sống của chúng ta.”
Cuối cùng Mạc Trọng Huy không làm gì cả, chỉ ôm chặt cô vào lòng.
“Lý Hân Như sắp về Hồng Kông rồi, sau này có lẽ sẽ không đến Bắc Kinh nữa, quên sự tồn tại của cô ấy đi, chúng ta sống yên ổn, có được không?” An Noãn dựa vào lòng hắn, thấp giọng nói, “Thật ra em biết giữa hai người không có gì, em cũng không hận cô ấy, em chỉ cảm thấy anh thật quá đáng với cô ấy, biết rõ người ta thích anh, còn lợi dụng người ta, thật sự rất thất đức.” Mạc Trọng Huy thở dài, càng ôm cô chặt hơn, cưng chiều nói, “Anh làm như vậy là vì ai? Em luôn suy nghĩ cho người khác, nhưng từ trước đến nay đều không nghĩ cho anh. Em sờ tim anh xem, nơi này bị em làm cho tan vỡ mấy lần rồi. Đúng là anh có lỗi với Lý Hân Như. Lúc đó anh không suy nghĩ nhiều như vậy, anh hỏi cô ấy có đồng ý diễn một màn kịch với anh không, cô ấy rất vui vẻ đồng ý, anh tưởng là cô ấy đã buông xuống rồi.” “Một đoạn tình cảm, nào có dễ dàng buông xuống như vậy. Mạc Trọng Huy, lần này anh thật sự rất quá đáng.” Mạc Trọng Huy cố ý trêu cô, “Hay là bây giờ anh theo đuổi lại cô ấy nhé?” “Anh dám!” An Noãn véo mạnh ngực hắn một cái, in rõ dấu móng tay. Mạc Trọng Huy đau kêu lên, quay người đè cô xuống dưới, “Thấy em mệt như vậy, anh vốn không muốn động vào em, xem ra anh sai rồi, em vẫn còn sức sống lắm.” An Noãn ôm lấy cổ hắn, cười nói, “Em vốn dĩ rất mệt, nhưng người nào đó nói cấm dục rất lâu rồi, em nghe cảm thấy thật đáng thương. Hay là em hy sinh một chút.”
Mạc Trọng Huy cúi người hôn lên môi cô, hình như yêu thế nào cũng không đủ. “Bảo bối, anh yêu em.” Giọng nói trầm ấm của hắn vang lên bên tai cô. Một khắc đó, An Noãn tự nói với mình, điều gì cũng không quan trọng nữa, có hắn là được rồi. Cho dù tất cả mọi người đều chế giễu cô, sỉ nhục cô, cho dù ba trên trời trách cô, cô cũng không quan tâm. Lần này, cô muốn dung túng mình, kiên định không rời xa hắn.
Đến tối Thẩm Thần Bằng mới đến tìm cô, nhìn thấy An Noãn là trêu đùa, “Sắc mặt hồng hào, đây là được yêu’ nên thoải mái à? Chậc chậc, bây giờ em còn có thể nghĩ đến người anh này, thật là vinh hạnh của anh.” An Noãn hừ mũi, hỏi, “Anh ăn cơm chưa?”