Tình Đắng



""/ An Noãn ném khăn lông lên đầu hắn, tức giận quát lên, “Anh tự lau đi, đúng là có lòng tốt không được đền đáp.” Nhìn cô hơi tức giận, hắn lại ti tiện chạy đi dỗ cô, “Được rồi, được rồi, anh đùa thôi, em đi tắm đi, tắm xong chúng ta...” Nhìn nụ cười dâm tà trên mặt hắn, An Noãn đấm mạnh hắn một cái, cảnh cáo, “Tối nay đừng động vào em!” Nói là không cho động, nhưng cô bị hắn giày vò đến quá nửa đêm, cái tên này giống như mới khai trai, lăn qua lăn lại mãi. An Noãn nói hắn mấy câu, hắn đáng thương nói chuyện bốn năm cấm dục kia ra khiến An Noãn không nói lại nổi.

Sáng sớm, Mạc Trọng Huy đang ngủ say trên giường, An Noãn nhẹ nhàng dậy trước.2Đợi cô đánh răng rửa mặt xong đi từ phòng tắm ra, lúc này người nào đó mới bị đánh thức, không mở mắt ra, thấp giọng hỏi, “Sáng sớm đã đi đâu thế? Qua đây ngủ với anh thêm lúc nữa đi.”

“Em hẹn gặp Cổ Thu.” An Noãn chỉ có thể nghĩ đến lý do này thôi.

Mạc Trọng Huy ngồi dậy, ấn trán, giọng nói từ tính vang lên, “Em đợi chút, anh đưa em đi.” “Không cần, trung tâm thương mại ngay gần đây thôi, em tự đi được rồi.”

“Anh đưa em đi.” Mạc Trọng Huy đã vén chăn lên xuống giường rồi.

An Noãn vội vàng ngăn hắn lại, ôm eo hắn làm nũng, “Thật sự không cần anh đưa mà, rất gần, em biết anh rất mệt, anh nghỉ ngơi đi, đợi lát nữa xong em gọi điện thoại, anh8đi đón em.”

“Không được, anh đưa em đi. Nếu không em đi lạc, anh đi đâu tìm người được.”

An Noãn thấy mềm không được, sầm mặt xuống, “Mạc Trọng Huy, có phải anh nghi ngờ em không, anh không tin em gặp Cố Thu đúng không?” Mạc Trọng Huy day ẩn đường, cau mày nói, “Nói linh tinh gì thế, anh sợ em mù đường sẽ lạc đường, dù sao cũng gần, anh đưa em đi rồi về nghỉ.” “Không cần, em tự đi, em chưa vô dụng đến mức đó. Mạc Trọng Huy, anh phiền chết đi được.”

Mạc Trọng Huy không biết làm sao thở dài, nhẹ nhàng ôm cô, thỏa hiệp nói, “Được, em tự đi, lúc nào xong nhất định phải gọi điện thoại cho anh, anh đợi điện thoại của em, ngoan.” Đi từ Shine ra, tâm tình An6Noãn lại có chút nặng nề.

Bắt xe đến câu lạc bộ, lính cảnh vệ bên cạnh Mục Bình Giang đã đang đợi cô ở bên ngoài. “Cô An, xin mời, thủ trưởng đã đợi cô rất lâu rồi.” An Noãn nhìn đồng hồ, bọn họ hẹn chín giờ, cô sợ đến muộn nên đi sớm hơn.

Vẫn là gian phòng ngày hôm qua, Mạc Bình Giang thật sự đang ở đó rồi. Hôm nay ông mặc quân phục, ba ngôi sao vàng trên vai ông tượng trưng cho địa vị của ông, có lẽ là vừa từ đơn vị qua đây luôn. Ông đang chống một tay lên trán, nhắm mắt nghỉ ngơi. Lính cảnh vệ đi đến trước mặt ông, nói khẽ, “Thủ trưởng, cô An đến rồi.”

Mạc Bình Giang mở mắt ra, giây phút nhìn thấy An Noãn, nụ cười lập tức3nở trên môi.

“Cháu đã ăn sáng chưa? Ăn chút đồ với bác nhé.”

Mạc Bình Giang dẫn cô đến phòng ăn, rất nhanh lính cảnh vệ đã sai người bê đồ ăn sáng lên. “Bác đột nhiên hẹn gặp cháu, có phải là cháu cảm thấy rất kỳ quái không?” Ông cười hỏi.

An Noãn rất thành thật gật đầu.

“Bác rất thân với mẹ cháu, cháu tin không?”

An Noãn vẫn gật đầu, cô đoán được, Mạc Bình Giang tìm đến cô đại khái là muốn nói chuyện về mẹ cô.

“Bác rất thân với mẹ cháu, vậy bác nhất định biết mẹ cháu là người thế nào, bác có thể nói cho cháu biết không?”

Mạc Bình Giang ngẩng đầu lên nhìn cô, trầm giọng nói, “Cháu rất giống mẹ cháu, chính là bản sao của bà ấy lúc còn trẻ, Bác và mẹ cháu lớn lên5trong cùng một khu, có thể coi là thanh mai trúc mã. Từ nhỏ bà ấy đã rất hiền lành, người bên cạnh đều thích tiếp xúc với bà ấy. Sau khi lớn lên bà ấy càng xinh đẹp duyên dáng hơn, khi đó có rất nhiều người thích, người có chút địa vị quyền thế đều thử đề nghị kết thông gia với ông cụ Thẩm. Cũng không biết tại sao, ông cụ Thẩm lại chọn trúng bác.”

Nói đến đây, khóe miệng Mạc Bình Giang khẽ cong lên, “Mẹ cháu rất nghe lời, rất hiếu thuận, cho dù bà ấy không yêu bác, nhưng cũng nghe theo sự sắp xếp của ông cụ Thẩm. Mẹ cháu tốt nghiệp trung học, người hai nhà đã đính hôn cho bác và mẹ cháu, nói đợi mẹ cháu tốt nghiệp đại học, chúng ta sẽ kết hôn.”

An Noãn rất kinh ngạc, cô không ngờ lại còn có chuyện như vậy.

“Có lẽ là tuổi trẻ mạnh mẽ, cũng có thể là quá yêu bà ấy, bác không có cách nào chấp nhận sự thật là bà ấy không yêu bác. Bác biết bà ấy là vì nghe lời cho nên mới ở bên bác. Bác cũng biết lúc ở bên bác trong lòng bà ấy luôn có một người khác, mỗi lần cãi nhau với bà ấy, bà ấy đều rất bình tĩnh. Cuối cùng bác vẫn đề nghị chia tay.” Sự bị thương trong mắt Mạc Bình Giang rất đậm, ánh mắt ông luôn nhìn về một nơi nào đó, giống như có thể xuyên qua nơi đó nhìn thấy mình và Thẩm Diệc Như nhiều năm về trước.

“An Hồng Minh ba cháu và Diệc Như là bạn học chung thời đại học, ông ấy cũng là một trong rất nhiều những người theo đuổi mẹ cháu. Khác với những người khác, ông ấy quan tâm mẹ cháu nhất. Rất nhiều người theo đuổi mãi thấy không có kết quả đã lần lượt từ bỏ, nhất là khi biết bà ấy đã đính hôn rồi thì càng có nhiều người từ bỏ hơn, nhưng ba cháu thì không. Ông ấy luôn lặng lẽ ở bên mẹ cháu. Đến bây giờ bác vẫn không có cách nào hiểu được, một người hiểu thuận như mẹ cháu, lại sẽ vì ba cháu mà cắt đứt quan hệ với ông cụ Thẩm. Rõ ràng bà ấy luôn từ chối ba cháu, chẳng biết tại sao lại đột nhiên có tình cảm sâu đậm như vậy, có lẽ chuyện này sẽ vĩnh viễn trở thành câu đố không lời giải đáp.”

Phiên bản Mạc Bình Giang nói và phiên bản ba đã từng nói với cô hoàn toàn khác nhau.

Ba cô nói với cô, ba và mẹ là bạn học chung thời đại học, vào đại học là bọn họ bắt đầu yêu nhau, yêu nhau rất nhiều năm, sau đó nói thật với gia đình. Nhưng hai người thuyết phục thể nào ông ngoại cô cũng không đồng ý, mẹ cô vì ba cô mà lựa chọn cắt đứt quan hệ với ông, cùng ba đến Giang Thành. Ba còn nói rất nhiều chi tiết về tình yêu của ba và mẹ, cô không tin những thứ này đều là giả. Nhưng mỗi chữ mỗi câu của Mạc Bình Giang đều rất chân thành, lại càng không giống đang nói dối.

“An Noãn, cháu biết không. Kể từ lúc biết mẹ cháu rời đi, những năm qua bác luôn tự trách. Bác luôn nghĩ, nếu như năm đó bác không đề nghị chia tay, bác và mẹ cháu sẽ thuận lợi kết hôn sau khi tốt nghiệp đại học, bà ấy cũng sẽ không cùng ba cháu đến Giang Thành.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui