An Noãn không biết nên an ủi anh ta như thế nào. Thẩm Thần Bằng khẽ thở dài, bình tĩnh nói, “Đi thôi, ông nội bảo anh lên gọi hai người xuống ăn cơm.”
Đi xuống tầng, An Noãn nhìn thấy Doãn Thi Hàm lại đến, đang khoác cánh tay Tiết Ngọc Lan rất thân mật.
Nhìn thấy An Noãn và Mạc Trọng Huy, cô cười chào hỏi, “Cô An, anh Mạc, hóa ra hai người ở bên nhau thật à, tôi luôn nghe nói chuyện tình yêu của hai người, rất cảm động.”
An Noãn nhìn thấy Mạc Trọng Huy ở bên cạnh không vui cau mày lại, hóa ra hắn cũng giống cô, không thích cô gái này lắm. Nhưng vì nể mặt, An Noãn vẫn cười chào hỏi, “Cố Doãn, chào cô.” Cả bữa cơm, An Noãn cảm thấy ánh mắt Doãn Thi Hàm luôn qua lại giữa2cô và Mạc Trọng Huy, mang theo mập mờ như có như không. Cô cảm thấy nhất định là mình nhìn lầm rồi, rõ ràng Doãn Thi Hàm là đối tượng gia đình giới thiệu cho Thẩm Thần Bằng. Ăn trưa xong, ông cụ Thẩm vẫn muốn đánh cờ với Huy, An Noãn thì không vui, oán giận, “Ông ngoại, ông nhẫn tâm cướp người với cháu à?” Ông cụ Thẩm xì một cái, “Đứa bé này, không biết xấu hổ gì cả.” “Cháu chỉ muốn nói chuyện với anh ấy, đâu phải là làm chuyện vụng trộm gì.” Ông cụ Thẩm cười chịu thua, “Được rồi, được rồi, cháu dẫn người đi đi.” Nói xong ông cụ còn không quên nhắc nhở bên tai An Noãn một câu, “Tối nay khoảng chín giờ bác hai cháu sẽ về đến nhà.”
An Noãn bĩu môi, bây giờ người cô8không muốn gặp nhất chính là Thẩm Diệc Minh. Cảnh tượng ông tát cô một cái vẫn còn sờ sờ trước mắt, lửa giận này không vì ông tạm thời rời đi mà lụi tàn.
Trở về phòng của mình, An Noãn nhéo tai Mạc Trọng Huy, lạnh lùng chất vấn, “Nói, có phải anh lăng nhăng với Doãn Thị Hàm không, vừa rồi ánh mắt cô ấy nhìn anh rất mập mờ.”
Mạc Trọng Huy ôm cô ngồi lên đùi, vô tội nói, “Sao anh có thể lăng nhăng với cô ấy chứ, không quen.”
“Bớt nói dối trước mặt em đi, nói, có phải hai người quen nhau không? Có phải có cái gì không?”
Mạc Trọng Huy gãi đầu, nói thật, “Mấy năm trước, anh mới về Bắc Kinh, người nhà đã từng giới thiệu Doãn Thi Hàm cho anh, muốn gán ghép bọn anh, nhưng anh không muốn.”6An Noãn híp mắt lại, “Vậy có phải lúc đó người nhà anh giới thiệu rất nhiều cô gái như tuyến phi cho anh, sau đó trong rất nhiều cô gái, anh lựa chọn Lý Hân Như có điều kiện gia đình tốt nhất không?” Mạc Trọng Huy bó tay với cô, mỉm cười, cốc nhẹ vào trán cô, “Trí tưởng tượng của em càng ngày càng phong phú, nghĩ ở đâu ra nhiều như vậy. Từ trước đến nay anh chưa từng động lòng với ai, trái tim anh đã bị em chiếm hết rồi, phía trên khắp toàn tên em thôi.”
“Bớt nói lời ngon tiếng ngọt đi, em nhìn ra được, hình như Doãn Thi Hàm có ý với anh.” Mạc Trọng Huy lại gãi đầu, cô gái này chưa thôi hả. “Được rồi, nói thật, lúc đó Doãn Thị Hàm theo đuổi anh, theo đuổi3rất lâu.”
An Noãn tức giận nhảy xuống khỏi đùi hắn, chỉ cửa quát lên, “Mạc Trọng Huy, anh cút đi, đi xuống tìm người tình của anh đi. Cơ hội tốt như vậy, hai người đi ôn tình xưa đi.”
Mạc Trọng Huy cười ôm eo cổ, dí trán mình vào trán cô, cười nói, “Nếu nói tình xưa, chắc không có ai có thời gian yêu nhau dài như chúng ta. An Noãn, bây giờ chúng ta ở bên nhau không dễ dàng như vậy, em nhất định muốn anh lãng phí thời gian đi xuống tìm Doãn Thi Hàm à?”
“Anh dám đi em đánh gãy chân anh!” An Noãn nói xong Mạc Trọng Huy vui muốn chết, hắn ôm cô hôn cuồng nhiệt, dường như hôn thể nào cũng không đủ.
“Mạc Trọng Huy, em ghét ánh mắt người phụ nữ đó nhìn anh. Cô ta chẳng phải5là gì của anh, rõ ràng anh cũng có bạn gái rồi, cô ta dựa vào cái gì mà nhìn anh lộ liễu như vậy?”
An Noãn phát hiện quá quan tâm một người cũng không tốt, dục vọng chiếm hữu sẽ càng ngày càng lớn, giống như tất cả con gái bên cạnh đều trở thành tình địch.
Thời gian hai người ở bên nhau luôn ngắn ngủi, cảm giác còn chưa làm gì, thoáng một cái trời đã tối rồi.
Bác cả đang giục Mạc Trọng Huy rời đi, không ngừng an ủi An Noãn, “Noãn Noãn, hôm khác bác thu xếp cho hai đứa gặp nhau, bây giờ Huy phải đi rồi, nếu không bác hại cháu về mà nhìn thấy, từ nay về sau hai đứa sẽ rất khó gặp nhau, đến lúc đó chỉ sợ ông cũng không giúp được cháu nữa.”
An Noãn mặc dù rất không nỡ, nhưng vẫn khuyến Mạc Trọng Huy rời đi. Cô quá rõ tính tình của Thẩm Diệc Minh, không cho phép bất cứ ai vi phạm ý muốn của ông, một khi vi phạm sẽ cắt đứt đường lui.
Cả nhà họ Thẩm đợi đến chín giờ, đợi Thẩm Diệc Minh về nhà ăn cơm.
Doãn Thi Hàm cũng đợi cùng, Tiết Ngọc Lan không ngừng nói, “Thi Hàm, hôm nay thật sự làm khó cháu rồi, chẳng mấy khi đến nhà ăn một bữa cơm, còn để cháu đợi lâu như vậy.”
Doãn Thi Hàm cười vô cùng khéo léo, vui vẻ nói, “Bác gái, không sao ạ, có thể cùng ăn tối với bí thư Thẩm là phúc của cháu, về nhà lại có thể khoe khoang với người nhà một phen”
“Cái đứa nhỏ này thật ngoan, ai lấy được cháu đúng là có phúc, không biết Thần Bằng nhà bác có cái cơ hội này không.” An Noãn nhìn thấy khóe miệng Thẩm Thần Bằng giật giật.
Chín giờ, Thẩm Diệc Minh về nhà rất đúng giờ. Bác cả, bác ba, Tiết Ngọc Lan cùng nhau lên vây quanh ông.
Nhưng ánh mắt ông lại chỉ nhìn về phía An Noãn.
An Noãn trợn mắt, cúi đầu không nhìn ông.
Thẩm Diệc Minh cau mày lại, không vui. Cuối cùng cũng dọn cơm rồi, lúc này An Noãn cảm thấy hơi đói. Cô không đợi tất cả mọi người ngồi xuống, đã tự tìm chỗ ngồi. Ông cụ Thẩm cười nói, “Mau dọn cơm đi, có lẽ nhóc con này đói lắm rồi, buổi trưa không ăn uống tử tế.” Đồ ăn được bế lên, tất cả mọi người vào bàn, Thẩm Diệc Minh lại ngồi ở bên cạnh An Noãn. An Noãn ghét bỏ dịch sang bên cạnh, không nhìn sắc mặt ống. “Noãn Noãn, ăn nhiều một chút, hôm nay tất cả đều là đồ ăn cháu thích nhất, chịu khó bồi bổ, mấy ngày nay cháu gầy đi rồi.”
Ông cụ Thẩm nói lời này giống như cố ý cho người nào đó nghe. Thẩm Diệc Minh không cầm nổi lòng gặp rất nhiều đồ ăn vào bát An Noãn, dịu dàng nói, “Ăn nhiều chút”, giọng nói giống như trước khi ông rời đi không xảy ra chuyện không vui gì.