Tình Đắng

“Đột nhiên một đôi giày da bóng loáng xuất hiện trước mắt, người kia chặn đường đi của cô lại.

An Noãn ngẩng đầu, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc. Khoảnh khắc đó, cô cảm thấy tim mình như đập lỡ một nhịp. Sau cùng, hắn vẫn tìm được cô.

“Cô An, ông chủ của chúng tôi có lời mời” Người đàn ông cung kính nói, chỉ vào một chiếc Bentley bên đường.

“Xin lỗi, tôi không biết ông chủ của cậu là ai?

“Ngài Mạc”

“Tôi không quen ngài Mạc nào cả, cậu tìm nhầm người rồi”

“Mạc Trọng Huy

Hai bàn tay của An Noãn siết lại thành nắm đấm, giọng hầm hừ lạnh như băng nói, “Ngại quá, không quen biết.”

Nói xong An Noãn liền nhấc chân đi. Hai người có vẻ là vệ sĩ chắn trước mặt cô.

Cô biết không trốn thoát được, trước nay Mạc Trọng Huy đều không cho phép bất kỳ kẻ nào chống lại ý mình.

Cô bị ép ngoan ngoãn ngồi vào trong xe. Mạc Trọng Huy đang thẳng lưng dựa trên ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hai tay An Noãn siết thật chặt. Ba năm nay, cô từng tưởng tượng vô số lần, khi gặp lại cô nhất định sẽ sống chết với hắn. Nhưng giờ này phút này, hắn ở trước mắt, cô lại không dám làm gì cả.


“Ngài Mạc, xin hỏi anh tìm tôi có việc gì không?” Cô lạnh lùng mở miệng, giống như một người xa lạ.

Lông mày của Mạc Trọng Huy nhẹ nhàng nhíu lại, bất chợt mở to mắt, ấn huyệt thái dương, giọng nói cuốn hút khe khẽ hỏi, “Sống ở đâu?”

Từ trước đến nay hắn nói chuyện đều ngắn gọn như vậy, ba năm nay vẫn chẳng thay đổi chút nào.

“Có lời gì cứ nói thẳng đi, nói xong tôi sẽ xuống xe”

“Sống ở đâu?”

Hắn hỏi lại lần nữa. Cô hiểu rõ, cùng một câu nói, lúc để hắn nói lần thứ hai, nghĩa là hắn đã tức giận.

Trước kia An Noãn sợ nhất chính là Mạc Trọng Huy tức giận với cô, nhưng bây giờ, cô còn có cái gì để sợ nữa.

“Không nói thì tôi xuống xe trước đây.”

Cô mới vừa kéo cửa xe ra, đã nghe tiếng Mạc Trọng Huy lạnh giọng ra lệnh, “Lái xe”.

Giây tiếp theo xe đã nổ máy, vững vàng chạy trên đường. An Noãn sợ tới mức nhanh chóng kéo cửa xe lại.

“Trương Húc, gọi điện thoại tra địa chỉ của cô ấy.”

Đây là câu dài nhất hắn nói trong tối hôm nay.

Trợ lý riêng Trương Húc của hắn cầm di động lên gọi, sau đó lại nhận được một cuộc điện thoại. Nghe xong, cậu ta lập tức đọc tên chung cư cô đang ở.

Xe chạy khoảng nửa tiếng. Nửa tiếng này, trong xe yên tĩnh như tờ. An Noãn như ngồi trên đống lửa, đôi tay xoắn chặt vào nhau.

Xe dừng chính xác ngay trước của tòa chung cư của La Hiểu Yến, giọng nói trầm thấp của Mạc Trọng Huy phá vỡ sự yên lặng, “Đừng đi chọc giận Tư Kỳ.”

An Noãn cười lạnh hai tiếng. Cô còn đang nghĩ người đàn ông này sao lại đột nhiên có lòng tốt đưa mình về nhà.

Hít sâu một hơi, cố lạnh lùng trả lời, “Anh có từng nghe nói một câu thế này chưa, phụ nữ chỉ có hai bàn tay trắng là kẻ đáng sợ nhất. Anh biết niềm tin nào đã khiến tôi chống đỡ được trong qua ba năm nay không? Tôi tự nói với

mình, tôi nhất định phải ra ngoài. Hà Tư Kỳ nói tôi ám sát cô ta, tôi sẽ thật sự cho cô ta một dao, để cô ta biết thế nào gọi là ám sát. Đừng trách tôi không nhắc nhở anh, coi chừng người phụ nữ của anh cho kỹ. Tốt nhất đừng để tôi gặp được, nếu không tôi cũng không dám bảo đảm sẽ làm ra việc gì đối với cô ta đâu”

An Noãn nói xong không thèm nhìn phản ứng của hắn, bước luôn xuống xe.


“Đừng đi chọc giận Tư Kỳ!”

An Noãn nằm trên giường, giọng nói lạnh bằng của Mạc Trọng Huy quanh quẩn bên tai cô. Ba năm trước hay ba năm sau, Hà Tư Kỳ vẫn quan trọng với hắn như vậy.

Cô vẫn luôn cho rằng cô gái kia tên Hà Tư Kỳ là em gái của Mạc Trọng Huy, sống dưới cùng một mái nhà với hắn.

Khoảng thời gian vừa vào nhà giam, cô không thể hiểu nổi, vì sao Mạc Trọng Huy và em gái ruột lại ở bên nhau được.

Về sau, Hà Tư Kỳ vào thăm tù, cô mới biết được tất cả chân tướng.

“Cô thật ngu ngốc! Tôi chẳng phải em gái của Mạc Trọng Huy, tôi là bạn gái của anh ấy. Chúng tôi là thanh mai trúc mã, đã ở bên nhau rất lâu rồi. Trước giờ anh ấy đều chưa từng yêu cô. Anh ấy ở bên cô chỉ vì cô là con gái An Hồng Minh thôi. Cô có biết anh ấy yêu tôi thế nào không? Vì một nhát dao đó mà tối hôn mê ba ngày, trong suốt bảy mươi hai tiếng đồng hồ đó, anh ấy không hề chợp mắt lấy một lần, không uống một giọt nước. Khoảnh khắc tôi mở mắt ra, anh ấy kích động nắm lấy tay tôi, bảo đảm với tôi, sẽ không bao giờ để tôi chịu bất kỳ tổn thương gì nữa”

May mắn thay, lúc ấy trái tim cổ đã chết lặng rồi.

Ngẫm lại thật sự là mỉa mai, vì một người đàn ông như vậy, cô đã đánh mất đi người thân duy nhất của mình.

Dụi đôi mắt cay xè, cô quấn chân thật chặt quanh mình. Ba năm đen tối đã vượt qua được, còn có gì đáng sợ nữa đâu!

*****

Sáng sớm đến cửa hàng, chị Ngải Lợi thấy đôi mắt cô sưng, nhịn không được trêu chọc, “Tối hôm qua đi ăn trộm đấy à? Sao mắt lại thế này?”

An Noãn hơi xấu hổ gãi đầu, giải thích, “Tối qua em xem một bộ phim điện ảnh rất cảm động, khóc hết nước mắt”

“Xem phim? Đi xem với ai vậy hả? Bạn trai à?”

“Em đi xem một mình”


Ngải Lợi thấy cô nghiêm túc như thế cũng không đành lòng trêu chọc nữa, cười nói, “Bây giờ những cô gái đơn giản giống như em còn rất ít, chỉ đùa một tí mà đã đỏ mặt thế này, nếu chị có em trai, chắc chắn sẽ bảo nó theo đuổi em, sống chung rất hợp”

An Noãn lại càng mất tự nhiên, đỏ mặt nói, “Chị Ngải Lợi, em đi sắp xếp lại quần áo”

Ngải Lợi nhìn bóng dáng của cô, khẽ lắc đầu. Một cô gái tốt như vậy... Tuy chỉ làm chung một tháng, nhưng cô vô cùng thích An Noãn. An Noãn chưa bao giờ lười biếng, làm việc rất nghiêm túc, dù gặp khách hàng khó tính, cô vẫn có thể mỉm cười tiếp đón. Ngải Lợi không thể nào tưởng tượng cô gái tốt như vậy vì nguyên nhân gì mà phải vào tù?

Sau bữa trưa, trong trung tâm thương mại càng lúc càng đông, người mua quần áo rất nhiều, người thử quần áo càng nhiều, An Noãn bận tối mày tối mặt.

“An Noãn? An Noãn! Anh, đúng là An Noãn kìa!”

An Noãn đang treo quần áo lên trên giá, giọng nói quen thuộc kia khiến cố lạnh sống lưng.

Giây tiếp theo, hai vai cổ bị một đôi bàn tay to mạnh mẽ kéo lại, cơ thể xoay chín mươi độ. Thường Tử Phi mang vẻ mặt phức tạp, có vui mừng, có đau đớn.

Nhất thời, An Noãn có cảm giác muốn chạy trốn.

Thường Tử Phi khàn giọng mở miệng trước, “An Noãn, em có biết anh tìm em bao lâu rồi không? Ngày đó em ra tù, anh vội vã từ nước ngoài chạy về, nhưng khi anh về đến nhà, mẹ anh lại nói em đi rồi. Anh tìm em suốt một tháng, nhưng em biến mất không một dấu vết. Bạn bè học cùng trước kia em cũng không liên hệ với ai. An Noãn, vì sao em làm như vậy? Em có biết anh lo lắng cho em nhường nào không?”

Thường Tử Hinh ở một bên cũng thêm mắm dặm muối, “Đúng vậy An Noãn, chị không biết anh trai em lo lắng cho chị thế nào đâu, tìm chị ước chừng cả tháng, gần như mỗi chỗ trước kia chị đã đi qua đều tìm hết, thậm chí mỗi ngày đều đến nghĩa trang chỗ chú An chờ chị, chỉ hy vọng một ngày chị có thể xuất hiện”

An Noãn hít sâu một hơi, bình tĩnh một cách lạ thường nói: “Anh Tử Phi, bây giờ em phải làm việc, muốn nói gì thì đợi em tan làm rồi nói có được không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận