Tình Đắng

Sáng hôm sau, lúc An Noãn thức dậy, Thường Tử Phi đã đi rồi, chỉ để lại cho cô một tờ giấy, nói bữa sáng đã chuẩn bị xong, dặn dò cố nhớ ăn.

An Noãn đã quên là bao lâu rồi chưa được người khác chăm sóc như vậy.

Lúc còn nhỏ, sinh hoạt hằng ngày của cô đều do ba chăm sóc. Sau này ba lên chức cao hơn rồi, công việc cũng bận hơn nên thuê bảo mẫu đến chăm sóc cuộc sống của cô. Ba năm trước nhà họ An xảy ra biến cố, An Noãn cũng không biết người ở nhà cô đã đi đầu rồi. An Noãn vừa ăn bánh kem mà Thương Tử Phi chính tay làm cho cô, vừa nghỉ người đàn ông này còn có gì không biết làm không? Từ nhỏ cô đã thích ăn bánh kem cho nên Thường Tử Phi biết làm bánh kem không có gì lạ. Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là An Noãn thích, Thường Tử Phi đều nghĩ cách để có được, đưa đến trước mặt cô.

Trước đây, cô không biết tình yêu này đáng quý biết bao nhiêu, nếu không có cũng sẽ không đánh mất.

Nếu như ban đầu cố chọn Thường Tử Phi thì cuộc đời cô sẽ hoàn toàn khác với bây giờ.

Ba không mất, cô vẫn là thiên kim tiểu thư, dì Nghề cũng sẽ thương cô như trước đây.

Bây giờ nghĩ lại, cô cũng không biết lúc trước tại sao mình lại chọn Mạc Trọng Huy.

Cô và Mạc Trọng Huy quen biết ở nhà. Vào một buổi trưa thanh mát, khi có đi học về, thấy trong nhà có người đàn ông lạ mặt đang bàn chuyện với ba. Ngay từ ánh nhìn đầu tiên, cô đã hoàn toàn đắm chìm, từ đó mà không thể nào thoát ra được.

Chợt có tiếng chuông điện thoại reo, lúc này An Noãn mới hoàn hồn. Bấm vào nút nghe, tiếng của Thường Tử Phi vang lên, “Bảo bối, em ăn sáng chưa?”

“Em đang ăn, ngon lắm”

“Em thích thì được rồi, sau này mỗi ngày đều làm cho em ăn”

Chỉ đơn giản trò chuyện vài câu rồi gác máy, nhưng trong lòng An Noãn lại rất ấm áp.


Sau mấy ngày trị liệu, bệnh tình của Nghệ Tuệ đã có chuyển biến tốt, bây giờ bà đã có thể mở miệng nói chuyện được rồi.

Mỗi ngày Thường Tử Phi đều đến bệnh viện, anh rất vui vì mẹ không sao, nếu không bản thân sẽ là tội nhân cả đời, và cũng sẽ không có cơ hội với An Noãn nữa.

Gần đây, anh có rất nhiều chuyện cần lo. Tập đoàn Phi Vũ đã gặp rắc rối trước giờ chưa từng có. Mấy mảnh đất sắp có trong tay, đột nhiên Chính phủ nói không duyệt, còn vài hạng mục đang tiến hành thì đột nhiên bị ngừng lại.

“Anh Phi, chúng ta và người của Chính phủ bấy lâu nay quan hệ rất tốt, tại sao lại như vậy? Có phải đắc tội với ai rồi không? Hay là đám người Chính phủ muốn ăn lớn?”

Thường Tử Phi day trán, cảm thấy phiền phức vô cùng.

“Anh Phi, hay như vậy đi, tôi trở về hỏi thử chị họ của tôi. Chị ấy là người của Lương Trạch Minh. Tôi bảo chị ấy nói với hắn xem sao, chắc hẳn sẽ nể mặt”

Thường Tử Phi chưa kịp nói gì thì đột nhiên điện thoại reo lên, là Thường Tử Hinh gọi đến.

“Anh, mẹ bảo anh đến bệnh viện, mẹ có chuyện muốn nói với anh.”

“Được, anh tới ngay”

Sau khi gác máy, Hoa Vũ quan tâm hỏi, “Anh Phi, sức khỏe bác gái thế nào rồi?”

“Mẹ tôi không sao, chuyện của công ty làm phiền cậu rồi, giúp tôi nói lời cảm ơn với cô Phù”

Hoa Vũ nói, “Anh Phi, anh quá khách sáo rồi, công ty là của hai chúng ta mà, có tin tức gì tôi liên lạc với anh sau, anh mau đến thăm bác gái đi.”

***

Thường Tử Phi vội lái xe đến bệnh viện. Khi đến phòng bệnh, anh thấy Nghề Tuệ đang cười nói, bên cạnh còn có Thường Tử Hinh.

Anh hít một hơi thật sâu, sau đó gõ cửa, đi vào trong.

Khi nhìn thấy Thường Tử Phi, nụ cười trên gương mặt Nghệ Tuệ lập tức biến mất.

“Mẹ” Anh gọi khẽ rồi ngồi xuống giường, hỏi nhỏ nhẹ, “Mẹ, mẹ có chuyện gì muốn nói với con?”

Nghệ Tuệ không thèm nhìn anh, lạnh nhạt nói, “Vừa rồi con gái nhà họ Giang đến thăm mẹ, có mua hoa và trái cây mẹ thích ăn tới. Cô bé này thật có lòng, nếu như có con dâu như vậy thì cuộc đời này của mẹ sống không uống công rồi.”

Thường Tử Phi sao lại không hiểu ý của bà.


Thường Tử Hinh đứng bên cạnh cũng hùa theo, “Mẹ, mẹ nói đúng. Mẹ đúng là có mắt nhìn người. Chị Giang xinh đẹp như vậy, còn rất dịu dàng, tài giỏi. Nếu như chị ấy chịu làm vợ của anh con, vậy đúng là phúc của anh ấy mà. Nhưng mà người ta ưu tú như vậy, nói không chừng không thích anh con đâu?

Nghệ Tuệ liếc nhìn Tử Hinh, “Con nói linh tinh gì vậy, con bé từng nói Tử Phi nhà ta là mẫu người con bé thích.”

Thường Tử Phi kiên nhẫn ngồi nghe câu chuyện của bọn họ. Nghệ Tuệ chuyển đề tài câu chuyện, “Tử Phi, mẹ nói nhiều như vậy, con có hiểu ý của mẹ không?”

Thường Tử Phi khẽ gật đầu.

“Nếu như trong lòng con còn người mẹ này thì con chia tay với An Noãn đi, đi gặp con gái nhà họ Giang một lần

“Anh, anh còn ngồi đó làm gì, mau hứa với mẹ đi. Lẽ nào anh muốn mẹ lại nghĩ không thông làm chuyện khờ dại nữa sao?”

Thường Tử Phi hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói, “Mẹ, con đã chia tay với An Noãn rồi, chuyện gặp mặt với cô Giang mẹ quyết định giúp con đi”

Nghệ Tuệ nghe con trai nói vậy liền cười thỏa mãn, “Đây mới là con trai bảo bối của mẹ chứ. Con phải tin mẹ, mẹ làm mọi chuyện đều tốt cho con. Con gái nhà họ Giang không những xinh đẹp, gia thế còn rất tốt, thật sự môn đăng hộ đối với Tử Phi nhà ta”

“Mẹ, mẹ sắp xếp xong rồi gọi điện thoại cho con, con về công ty trước, hai ngày nay công việc ở công ty rất nhiều”

Thường Tử Phi ngắt lời Nghệ Tuệ, nói với Thường Tử Hinh, “Hinh Nhi, chăm sóc mẹ thật tốt.”

***

Từ trong bệnh viện đi ra, Thường Tử Phi không hề quay về công ty mà lái xe thẳng về nhà. Lúc này anh chỉ muốn gặp An Noãn, nhìn có một cái thôi cũng được.

An Noãn không ngờ giữa trưa mà Thường Tử Phi lại quay về. Cô còn chưa ăn cơm trưa, đang thư thái ngồi trong phòng đọc sách.

Thường Tử Phi đi vào phòng sách, thấy An Noãn đang mặc áo ngủ, chân đất ngồi trên sàn.


Đôi mày anh cau lại, nói, “Bảo bối, anh không phải nói em không được đi chân đất trong nhà sao? Thời tiết lạnh lắm biết không?”

Anh đi qua ôm lấy cô, hỏi thăm tận tình, “Em ăn cơm chưa?”

An Noãn làm mặt xấu, cười nói, “Quên ăn rồi.”

“Cô bé này, em chăm sóc bản thân như vậy sao? Cứ để anh lo lắng thế hả?”

Thường Tử Phi bế cô lên sofa, đích thân đi tất và đi giày cho cô.

“Thường Tử Phi, anh như vậy rất giống ba em”

Thường Tử Phi xoa vào đầu cô, “Ngoan, em ngồi xem tivi một chút, anh làm cơm trưa cho em ăn.”

Cô kéo lấy tay anh, nhõng nhẽo nói, “Không cần phiền phức đầu, anh nấu bát mì cho em là được.”

Thường Tử Phi nhéo nhẹ vào lỗ tai cô, nói, “Ăn cơm”

An Noãn tặc lưỡi một cái, không dám nói gì nữa.

Thường Tử Phi bận rộn trong nhà bếp một hồi, rất nhanh đã làm xong ba món ăn và một món canh đơn giản.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận