“An Noãn, buông tay đi, thân phận của cô như vậy, nhà họ Mạc chúng tôi không với tới được, cũng không muốn trèo cao. Cô gái mà chúng tôi sắp xếp cho Huy hoàn toàn không giống với cô. Cô ấy vô cùng ưu tú, có trình độ, có năng lực, có tướng mạo, cô ấy còn trẻ nữa. Mà quan trọng nhất chính là, toàn bộ người lớn trong nhà chúng tôi đều rất thích cô ấy. Cô hiểu ý của tôi không?”
“Cháu không hiểu, cháu không hiểu vì sao cháu và Mạc Trọng Huy yêu nhau mà tất cả mọi người đều phản đối.”
Mạc Bạch Linh cười lạnh: “Chúng tôi không thích cô cũng giống như người nhà của cô không thích Huy vậy, đều không có nguyên nhân gì cả. Nếu như thực sự phải nói ra nguyên2nhân thì tôi nói thật, tôi cảm thấy cô không xứng với Huy nhà chúng tôi.”
“Bạch Linh!” Đường Tĩnh Vi lôi kéo cánh tay của bà ta.
“Em có nói sai đâu, chúng ta ai mà chẳng nghĩ như vậy. Nhà họ Mạc ta không thích một người phụ nữ không sạch sẽ cả tâm lẫn thân như thế này. Cô ta ở nước Anh bốn năm, tôi không tin cô và cái thằng kia không có gì với nhau. Huy nhà chúng tôi ưu tú như vậy, dựa vào cái gì mà phải nhặt giày rách của người khác.”
“Cháu không có!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Noãn đỏ bừng lên.
Mạc Bạch Linh khoát tay: “An Noãn, cô không cần phải giải thích, có phải hay không tất cả mọi người đều nhìn thấy được đấy. Tôi không hiểu bốn năm trước8cô không cần Huy nhà chúng tôi, bốn năm sau, Huy nhà tôi thành công rồi, cô lại quay trở về là có mục đích gì.”
An Noãn mấy máy môi, cô phát hiện mình càng giải thích nhiều càng vô ích. “Cô bây giờ là cháu gái của Bí thư Thẩm, có lẽ tôi nên nịnh bợ cổ, cầu xin cô giúp đỡ nói tốt vài câu ở trước mặt ông ta, nhưng tôi không làm được. Tôi là người có sao nói vậy đấy, hai mẹ con các cô, cô và mẹ cô giống nhau lắm, ỷ vào việc mình có tí sắc đẹp khiến người khác khó chịu.”
An Noãn hơi tức giận, giọng nói bất giác nâng cao: “Cô có thể nhục mạ cháu thế nào cũng được, nhưng xin cô đừng nhắc đến mẹ của cháu.”
Mạc Bạch Linh cười6lạnh: “Có lẽ cô cũng không biết mẹ cô là một người như thế nào nhỉ, hôm nào có thời gian rảnh cô có thể đến tìm tôi, tôi sẽ nói cho cô biết chuyện cũ của mẹ cô, cam đoan cô sẽ phải lau mắt lại mà nhìn bà ta.”
“Bạch Linh đủ rồi, chúng ta đang nói chuyện của Huy và An Noãn, đừng có nhắc tới ân oán của đời trước.”
Mạc Bạch Linh cổ dịu xuống: “An Noãn, tôi vẫn giữ lại mình đã nói, xin cô hãy rời khỏi Huy nhà chúng tôi, họ Mạc chúng tôi không với tới nổi thân phận của cô, xin cô hãy đi đi.”
Mạc Trọng Huy ở công ty giải quyết xong công việc, hắn gọi điện cho An Noãn, nhưng gọi mấy lần mà không có ai nghe. Hắn hơi sốt ruột,3giao toàn bộ công việc còn lại cho Trương Húc, còn mình thì lái xe chạy về Shine.
Hắn vội vội vàng vàng trở về, vừa mở cửa ra, nhìn thấy cô nhóc kia đang quỳ trên mặt đất lau nhà, mồ hôi mồ kê dính ướt cả tóc, có một sợi còn vắt chéo trên trán.
Mạc Trọng Huy bốc lửa giận, đi qua kéo cô lên, quát lớn: “Không phải anh đã bảo em đừng làm những việc này à! Tại sao anh gọi điện thoại mà em không nghe máy? Em có biết anh đã vượt bao nhiêu cái đèn đỏ rồi không? Ngày nào không khiến người ta lo lắng là em cảm thấy bứt rứt trong lòng đúng không?”
“Xin lỗi, em không nghe thấy.”
Thấy dáng vẻ nhận lỗi của cô, hắn lại mềm lòng ngay. Mạc Trọng Huy ôm5cô vào trong ngực, đau lòng nói: “An Noãn, lần sau cho dù bất cứ lúc nào, khi anh gọi điện cho em, em nhất định phải nghe máy, nếu không anh sẽ rất sợ hãi.”
An Noãn ôm cổ hắn làm nũng: “Anh sợ cái gì chứ? Sợ em rời khỏi anh à? Anh biết em sẽ không làm như thế mà, trừ phi anh không còn yêu em nữa, nếu không em sẽ không bao giờ rời xa anh.”
Mạc Trọng Huy siết hai tay lại, hận không hề nghiền cô vào trong thân thể mình. Đúng vậy, hắn sợ cái gì chứ, cô kiên định yêu hắn như vậy, hắn còn e ngại gì nữa. “Sao lại phải lau nhà, có phải có ai đến không?”
An Noãn lắc đầu: “Không có, chỉ là em quá rảnh rỗi thôi.”
Mạc Trọng Huy cưng chiều sờ lên tóc cô: “Chờ anh làm xong dự án này sẽ hoàn toàn buông công việc xuống, đưa em đi du lịch khắp nơi, coi như là tuần trăng mật.”
An Noãn hạnh phúc gật đầu. “Đúng rồi, em đã gọi điện cho ông ngoại chưa?” “Em quên.” “Em đấy nhé! Trí nhớ càng ngày càng kém.” Mạc Trọng Huy cầm điện thoại của mình lên, bấm số máy riêng ở biệt thự nhà họ Thẩm, sau đó đưa di động cho An Noãn.
Người nghe là Đậu Nhã Quyên, An Noãn bình tĩnh nói: “Bác, cháu là Noãn Noãn, ông ngoại có ở đây không ạ? Bác có thể đưa ông ngoại nghe máy không?” “Noãn Noãn, thật là cháu đấy à, cháu trở về đi, tất cả chúng ta đều rất nhớ cháu.”
Tim An Noãn hơi co thắt lại, đau đớn. “Được rồi, để bác đưa máy cho ông ngoại.”
Cô nghe thấy giọng nói kích động của Đậu Nhã Quyên đang gọi ông cụ Thẩm ở đầu bên kia, chẳng bao lâu trong điện thoại vang lên giọng nói của ông cụ.
“Noãn Noãn, cháu của ông, Noãn Noãn.”
Nghe tiếng nói nghẹn ngào của ông mà vành mắt An Noãn bất giác đỏ lên.
“Ông ngoại.” “Cháu gái, không cần nói gì cả, buổi tối hôm nay cháu có về nhà được không?”
“Được ạ.” Chỉ một chữ mà làm cho đầu bên kia vui mừng bật cười: “Noãn Noãn của chúng ta là ngoan nhất, buổi tối ông ngoại chờ cháu về ăn cơm nhé. Đúng rồi, ông ngoại làm chủ, cháu có thể cùng Huy về đây luôn.”
An Noãn nhìn sang Mạc Trọng Huy ở bên cạnh, cô hỏi khẽ: “Tối nay bác hai có ở nhà không ạ?”. Ông cụ Thẩm hơi ấp úng: “Nó nói tối nay sẽ về, nhưng nếu cháu trở về thì ông sẽ bảo nó không về nữa.” An Noãn mỉm cười, nói nhẹ: “Ông ngoại, không cần đâu ạ, cứ để bác ấy về nhà đi.”
Ông cụ Thẩm càng vui vẻ hơn, ông kích động, nói: “Noãn Noãn của chúng ta đúng là hiểu chuyện nhất, để ông gọi điện cho bác hai cháu, nhất định nó sẽ rất vui mừng. Noãn Noãn, bây giờ ông bảo lái xe sang đón cháu nhé?” “Không cần đâu ạ, một lát nữa cháu sẽ tự về.” “Vậy thì tốt, ông ngoại sẽ bảo chúng nó làm toàn những món mà cháu thích ăn nhất. Cháu gái, về sớm nhé.” Cúp điện thoại, Mạc Trọng Huy hỏi cô: “Buổi tối em đưa cả anh về đấy à?” An Noãn vịn vai hắn, đầu dựa vào bờ vai rộng của hắn, cô nói thật nhỏ: “Tối nay anh đưa em về bên nhà nhé, tối nay em sẽ ở lại đó một đêm, sáng sớm ngày mai anh đón em được không?”
“Được.”
Sau đó, An Noãn và Mạc Trọng Huy đi chợ mua đồ ăn, hôm nay ngài Mạc muốn đích thân làm đầu bếp, làm cho An Noãn một bàn tiệc Mãn Hán Toàn Tịch.
Ở chợ, bọn họ chọn những món Ăn Noãn thích ăn nhất. An Noãn hơi nghi ngờ hỏi: “Anh sẽ nấu ăn thật à?”