Rất nhiều người, rất nhiều chuyện và rất nhiều ký ức chúng ta cho đã sớm quên đi, nhưng thật ra chỉ là chôn sâu ở đáy lòng. Lừa dối bản thân là đã quên mất, cuối cùng có một ngày, bọn họ vẫn sẽ giống như nước lũ và mãnh thú, hung hăng tập kích trái tim mình, khiến mình không có chỗ nào để trốn.
Nghề Tuệ chuẩn bị một bàn thức ăn rất phong phú. Lúc ăn cơm bà ta hỏi An Noãn: “Noãn Noãn, cháu và cậu Mạc định bao giờ kết hôn, chúng ta đến Bắc Kinh uống rượu mừng của hai đứa.” An Noãn liếc Mạc Trọng Huy một cái, hậm hực nói: “Người nào đó còn chưa cầu hôn cháu,2cháu cũng không biết anh ấy định lúc nào lấy cháu về nhà nữa.” Mạc Trọng Huy cong khóe miệng lên, ôm cô vào lòng. Thường Tử Phi ngồi ở đối diện bọn họ, nhìn bọn họ ăn ý ân ái như vậy, trong lòng không nói ra được là cảm nhận gì. “Noãn Noãn, lúc cháu kết hôn sẽ mời chúng ta chứ?”
An Noãn cười nói: “Đương nhiên rồi ạ.” “Chúng ta nhìn cháu lớn lên, chúng ta cũng nên tận mắt chứng kiến cháu hạnh phúc, ba cháu ở dưới suối vàng cũng yên nghỉ được rồi.”
An Noãn cắn môi, không nói gì.
Mạc Trọng Huy ôm cô chặt hơn.
Bọn họ ở lại Giang Thành một đêm. Buổi tối ông cụ Thẩm gọi điện thoại8cho An Noãn, bảo cô về nhà. Ông cụ rất khoa trương nói hai ngày không nhìn thấy An Noãn, cả người đều không thoải mái. Nói chuyện với ông cụ một lúc, Thẩm Diệc Minh cầm lấy điện thoại, trầm giọng nói: “Noãn Noãn, về nhà đi.”
“Cháu biết rồi, cho dù mọi người không nói, ngày mai cháu cũng về.” “Cháu về nhà với ông, mấy ngày nữa bác sẽ rất bận, lại phải đến nơi khác khảo sát rồi.”
“Vâng, bác phải chú ý giữ gìn sức khỏe nhé.” Thẩm Diệc Minh ở đầu kia vui vẻ cười nói: “Con bé này trưởng thành, biết quan tâm người khác rồi.”
An Noãn không ngờ rất tùy ý nói một câu lại khiến ông vui vẻ như6vậy. Vì vậy cô lại ngọt ngào nói tiếp: “Bác, cháu về nhất định sẽ ngoan ngoãn đợi bác về.”
“Ngoan.”
Sáng sớm ngày hôm sau, bọn họ bay từ Giang Thành về Bắc Kinh. Lúc xe đến sân bay, cả nhà Nghê Tuệ đã đợi ở sân bay rồi. An Noãn có chút bất ngờ, không nhịn được nhớ lại cảnh cô rời khỏi Giang Thành nhiều năm trước. “Noãn Noãn, đây là đặc sản Giang Thành di chuẩn bị cho cháu, mang về cho ông ngoại, cho bác cháu ăn.”
Nghê Tuệ chuẩn bị một túi lớn cho An Noãn.
“Dì Nghê, như vậy thật ngại quá!”
“Noãn Noãn, cháu đừng khách sáo với dì, chúng ta là người một nhà, sau này có chỗ nào cần cháu giúp3vẫn hy vọng cháu có thể giúp đỡ nhiều hơn.” An Noãn khẽ cau mày, đã nhiều năm như vậy, rất nhiều thứ vẫn không dễ dàng thay đổi, giống như tính cách của Nghệ Tuệ.
Đến Bắc Kinh, tài xế của nhà họ Thẩm đã đợi ở sân bay rồi, trợ lý Trương cũng đến đón Mạc Trọng Huy.
“Em cùng tài xế trở về nhà họ Thẩm, ngày mai lại đến Shine tìm anh.” Mạc Trọng Huy nâng mặt cô hôn mạnh, sau đó giao cô cho tài xế của ông cụ Thẩm. Mạc Trọng Huy lên xe, vẻ mặt vốn thoải mái lúc này trở nên đông cứng.
Trợ lý Trương do dự mở miệng: “Ngài Mạc, có chuyện này tôi không biết có nên nói5hay không.”
“Nói!”
“Đã có kết quả xét xử của chú anh rồi, có lẽ ngày mai sẽ tuyên án.” Mạc Trọng Huy day ấn đường, lạnh lùng mở miệng: “Đến nhà họ Mạc” Trợ lý Trường quay đầu xe, đi thẳng đến biệt thự của nhà họ Mạc.
Tối hôm qua người nhà gọi cho hắn vô số cuộc điện thoại, hắn không nghe một cuộc nào, sau đó trực tiếp tắt máy. Hắn biết có chuyện xảy ra, chỉ là không muốn quan tâm thổi.
Xe dừng ở biệt thự nhà họ Mạc, Mạc Trọng Huy xuống xe. Không biết từ lúc nào, cái nhà này không còn tiếng cười nói như trước kia nữa, chỉ còn sự trang nghiêm và ngột ngạt. Hắn không muốn về đây, thà một mình cô đơn ở bên ngoài còn hơn.
Đúng như dự đoán, ba anh em Mạc Bình Giang, Mạc Bình Sơn, Mạc Bạch Linh đều ở đây. Mạc Bạch Linh trước giờ luôn ăn diện, lúc này không quan tâm đến hình tượng mà khóc ngã nhào trên sofa, mắt sưng húp, sắc mặt tái nhợt, vô cùng nhếch nhác.
Mạc Bình Giang, Mạc Bình Sơn giơ tay chống đầu, động tác vô cùng giống nhau.
“Huy, con về rồi!” Đường Tĩnh Vi kích động hô lên.
Tất cả mọi người đều ngồi thẳng người lên, nhìn về phía Mạc Trọng Huy. Mạc Bạch Linh gần như bám lên người Mạc Trọng Huy, kéo quần áo hắn, cuồng loạn cầu xin: “Huy, cháu tốt của cô, cô van xin cháu, nhất định phải cứu chú cháu!”
Mạc Trọng Huy ôm vai bà ta, đỡ bà ta ngồi xuống sofa.
“Huy, cháu giúp cô được không? Ngày mai sẽ phải tuyên án rồi, nói chú cháu nhận hối lộ, vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, khai trừ đảng viên khai trừ công chức, con số khổng lồ, còn bị bỏ tù chung thân.” Mạc Trọng Huy hít sâu một hơi, thản nhiên nói: “Cô, chú là bị oan à? Nếu như chú thật sự từng làm những chuyện này, vậy thì ai cũng không giúp được chú cả.”
Mạc Bạch Linh bị chọc giận, hét lên: “Cô không tin trong nhà Thẩm Diệc Minh không có mấy tỉ, tiền này ở đâu ra? Chỉ là tiền lương sao? Ngồi vào vị trí như chú cháu, cô không tin còn có ai sạch sẽ. Rõ ràng chính là Thẩm Diệc Minh đang chỉnh nhà họ Mạc chúng ta, ông ta muốn khiến thế lực của nhà họ Mạc chúng ta suy yếu đi.” “Cháu xin lỗi, vẫn là câu nói đó, nếu như cần tiền cháu có thể cho vay, nhưng chuyện quan trường, xin lỗi, cháu không giúp được. Cháu không có bất cứ lập trường nào cả.”.
“Không, cháu có thể giúp được.” Mạc Bạch Linh kích động nắm tay Mạc Trọng Huy: “Cháu đi cầu xin ông cụ Tiết đi. Ông cụ Tiết luôn rất yêu thích cháu, nhà họ Tiết không có cháu gái, nhưng quan hệ của ông cụ Tiết và tham mưu trưởng Doãn rất tốt, chỉ cần cháu và cô Doãn ở bên nhau, ông cụ Tiết nhất định sẽ giúp chúng ta.”
Mạc Trọng Huy cười lạnh, châm biếm nói: “Cô, lúc cô nói lời này đã từng nghĩ đến cảm nhận của cháu chưa? Vì chú, phải hy sinh hạnh phúc của cháu à? Xin lỗi, cháu không làm được.”
“Huy, cô thấy cháu bây giờ là bị con bé An Noãn kia mê hoặc. Nó có gì tốt, nó và cháu ở bên nhau, nhưng bác nó lại muốn hại người nhà cháu. Nhà họ Thẩm hoàn toàn không coi cháu ra gì, người phụ nữ như vậy cháu còn cần làm gì? Vả lại, An Noãn ở nước ngoài không rõ ràng với gã đàn ông khác, nói không chừng đứa bé kia chính là do nó sinh ra. Con đàn bà tiện nhân như vậy đâu có xứng với cháu.”
Mạc Trọng Huy cau mày lại, lạnh giọng ngắt lời bà ta: “Cô, xin cô chú ý lời nói của mình. Cháu luôn rất tôn trọng cô, xin đừng ép cháu làm ra chuyện không lễ phép với cô. Vì An Noãn, cái gì cháu cũng có thể làm được. Hôm nay cháu về không phải là vì chuyện của chú, mà là muốn nhắc nhở cô và mẹ cháu, xin mọi người đừng đi quấy rầy An Noãn nữa, nếu không cháu không bảo đảm lúc mọi người không được như ý sẽ hung hăng đạp thêm một cái, giậu đổ bìm | leo đầu!”