“Tĩnh Vi, thôi đừng ép nó nữa, tính nó thế nào chúng ta đều biết rõ, chuyện nó đã không muốn làm thì có ai ép buộc cũng vô dụng. Nghĩ biện pháp khác đi!”
Đường Tĩnh Vi khóc, nói: “Còn có thể có biện pháp nào nữa, hai biện pháp điều không làm được rồi.” Mạc Bình Giang hít sâu một hơi, giọng nói nặng nề: “Hiện tại chỉ có thể tìm An Noãn, cho dù Huy có tức giận, chúng ta vẫn phải đến tìm con bé rồi nói rõ tình huống cho nó biết. Lần này Thẩm Diệc Minh làm việc rất yên lặng nên không có nhiều người biết, chắc có lẽ An Noãn cũng chưa biết gì đâu, mà tính cách của Huy thì tuyệt đối sẽ không nói với An Noãn rồi.”
Đường Tĩnh Vi kích động. “Em biết số điện thoại của An Noãn, để em2gọi điện cho nó.”
Đường Tĩnh Vi cầm điện thoại lên gọi cho An Noãn, những đầu bên kia lại thông báo hiện đang tắt máy, bà thử nhiều lần nhưng vẫn không liên lạc được.
Mạc Bạch Linh hừ lạnh, “Không chừng nó đấy đã biết chuyện này từ sớm rồi nên mới cố ý tắt máy, để nhà họ Mạc chúng ta không tìm nó được. Nham hiểm thật đấy nhỉ! Uổng cho các anh chị cứ cảm thấy nó rất đơn thuần.” “An Noãn không phải loại người như vậy!” Mạc Bình Giang nói với vẻ rất kiên định. Mạc Bạch Linh trào phúng, “Được, nó không phải là người như thế, vậy thì anh cứ chờ nó đến cứu vớt nhà họ Mạc chúng ta đi.” An Noãn vừa rời khỏi Shine là tắt máy ngay. Mấy ngày này cô chỉ muốn ở nhà với ông ngoại. Nhiều khi,8có một số việc không dễ dàng nhận ra như vậy. Cho tới bây giờ An Noãn mới phát hiện cô vì tình yêu mà đã xao nhãng người nhà. Quá coi trọng một vật, quá quan tâm đến một người, thường sẽ bị lo được lo mất, có lẽ cô thật sự nên để cho mình sống được nhẹ nhõm một chút. Cô ở nhà họ Thẩm với ông ngoại một ngày làm ông ngoại vô cùng vui vẻ, lúc nào cũng nở nụ cười trên môi.
Thật ra An Noãn cũng chỉ chơi cờ, đi dạo và tưới hoa ở sau vườn với ông cụ, nhưng chỉ một ngày đơn giản như vậy cũng khiến ông cụ vui vẻ. Có lẽ chỉ cần An Noãn ở bên cạnh ông cụ thì cho dù không hề làm gì cũng khiến ông cụ vui mừng rồi.
“Ông ngoại, cháu không kết hôn nữa6mà ở bên ông cả đời, ông thấy thế nào ạ?” An Noãn vờ nói đùa.
Ông cụ Thẩm liếc xéo cô, “Cái con bé này, ít nói mấy lời dỗ ngọt ông già này đi. Sau này cháu có thể thường xuyên về nhà thăm ông là ông đã thỏa mãn rồi, còn trông cậy vào cháu không kết hôn à, có nằm mơ ông cũng không nghĩ như vậy đâu.”
An Noãn cười đắng chát, kéo tay ông cụ nũng nịu, “Ông ngoại, bắt đầu từ sáng mai, cháu sẽ dậy mặc áo cho ông, làm bữa sáng cho ông, cùng ông tập thể dục buổi sáng, làm cơm trưa, rồi cùng ông ngủ trưa, lại làm bữa tối, xem tin tức, đánh cờ cùng ông nữa, ông thấy thế nào ạ?”
Ông cụ Thẩm cười rất vui vẻ, vỗ tay cô nói: “Tập thể dục buổi sáng và đánh cờ với3ông thì được, còn nấu cơm thì miễn đi, ông ngoại không muốn cháu quá mệt mỏi.” “Nhưng cháu muốn cho ông ngoại nếm thử tay nghề nấu ăn của cháu, từ trước đến nay vẫn là ông chăm sóc để ý đến cháu, cháu cũng muốn chăm sóc ông một lần.” Ông cụ cảm động đến mức hai mắt rưng rưng. “Cái con bé này, hôm nay làm sao thế? Cứ phải làm cho ông ngoại khóc mới cam tâm đúng không! Con bé ngốc này!”
Thẩm Diệc Minh biết tin An Noãn trở về nhà họ Thẩm, tối đó ông lập tức quay về. Bây giờ, ông muốn gặp được An Noãn rất khó. Có lúc, ông nhớ cô quá gọi điện qua cũng phải thấp thỏm xem tâm trạng của cô. Cô vui thì nghe máy, nói vài câu xong thôi, còn tâm trạng không tốt thì còn chẳng5buồn nghe máy.
“Bác hai, bác về rồi ạ.”
Thái độ của An Noãn với ông vẫn rất lạnh lùng. Thẩm Diệc Minh âm thầm thở dài, nhưng lại nghĩ chỉ cần có thể thỉnh thoảng được nhìn thấy con bé cũng khiến ông thỏa mãn rồi, làm gì còn dám có yêu cầu xa vời khác. Đậu Nhã Quyên làm cả bàn đầy những món Ăn Noãn thích, bà còn nói đùa. “Noãn Noãn, bác vì cháu mà đi học đồ ăn của Giang Thành rồi đấy, ngày mai bác sẽ trổ tài cho cháu ăn.” Lòng An Noãn mềm nhũn, hai mắt hơi cay. Không hiểu sao cô lại nghĩ đến Mạc Trọng Huy, nghĩ đến chuyện hắn làm đồ ăn Giang Thành cho cô. “Sao bác nói thế mà cháu lại sắp khóc thế này? Con bé này, cháu dễ cảm động quá đấy.” Thẩm Diệc Minh nắm vai cô, nói đùa: “Nếu ngày nào bác hai nấu một bàn tiệc toàn các món Giang Thành cho cháu, không biết cháu có thể cảm động đến phát khóc không nhỉ?”
An Noãn nhếch miệng. “Bác hai, bác đừng làm cháu buồn cười, bác vào bếp nấu cơm á, cháu chẳng dám nghĩ thế đâu.”
Chỉ một câu đơn giản lại chạm đến nơi mềm mại nhất trong lòng ông. Không phải ông chưa từng vào bếp, ông đã từng vào bếp vì người con gái ấy. Bà ấy thích ăn món Quảng Đông, ông đã từng chạy tới tận Quảng Đông học một tháng. Sau đó bà ấy lại thích ăn món u, hầu như ngày nào ông cũng nấu mỳ Ý cho bà ấy. Lúc còn trẻ ông đã từng có thời điên cuồng, chỉ là sự điên cuồng này cuối cùng lại bại bởi lý trí và hoàn cảnh.
“Hôm nào rảnh, nhất định bác sẽ nấu cơm cho cháu ăn.”
Thẩm Diệc Minh nói rất nghiêm túc, sắc mặt Tiết Ngọc Lan lập tức tái nhợt, trong lòng bà thấy khó chịu mà không nói ra được. Lúc bà mang thai Thần Bằng, ông chưa từng nấu cho bà dù chỉ là một bát mì.
Đậu Nhã Quyên tình cờ hỏi: “Noãn Noãn, sao thằng nhóc Huy không về cùng cháu vậy?”
An Noãn thấp giọng xuống, nói: “Gần đây anh ấy hơi bận rộn ạ, vì thế nhân cơ hội này cháu về chơi với mọi người.” Đậu Nhã Quyên trách nhẹ cô: “Cái con bé này thật không biết nói chuyện, làm chúng ta phật lòng rồi đây này.” An Noãn cười: “Cháu biết mọi người sẽ không giận cháu đâu ạ.”
Bữa cơm này mọi người trong nhà quây quần bên nhau cười nói rôm rả, ấm áp, vui vẻ. Giờ An Noãn mới phát hiện, thì ra chỉ có người nhà mới yêu thương mình vô điều kiện. Cho dù cô nói những lời họ không thích nghe, nhưng họ cũng chỉ cười một tiếng rồi bỏ qua. Ăn xong bữa tối, An Noãn ngồi ở phòng khách chơi cờ cùng ông cụ Thẩm, Thẩm Diệc Minh cũng ở bên cạnh nhìn xem, thỉnh thoảng ông lại chỉ điểm cho An Noãn. Dưới sự trợ giúp của Thẩm Diệc Minh, lần đầu tiên An Noãn thắng được ông cụ. Ông cụ tức giận gắt với Thẩm Diệc Minh: “Không có chuyện của con, cút ra xa đi, đừng làm ảnh hưởng thời gian hai ông cháu tối thân thiết.”
Khóe miệng An Noãn giật nhẹ một cái.
Thẩm Diệc Minh cũng nhíu mày, cười nói: “Vậy có thời gian thân thiết cho con không ạ?”
Ông cụ thở dài, “Cái thằng nhóc này cứ thích tranh Noãn Noãn với ba thế nhỉ? Được rồi, Noãn Noãn cũng theo ba cả ngày rồi, bây giờ nhường lại cho con đấy.”
An Noãn phàn nàn: “Cháu có phải là đồ chơi đâu ạ, sao ông lại đá cháu cho người khác thế này.”