Tình Đắng



Tim Mạc Trọng Huy siết lại, bàn tay cầm điện thoại run rẩy. “Giờ anh qua luôn bệnh viện đi ạ, tối hôm qua may mắn cứu được kịp thời nên bà Mạc không sao, nhưng vẫn bị mất máu quá nhiều. Bây giờ cảm xúc của bà ấy rất không ổn định ạ.”

Mạc Trọng Huy lái xe chạy tới bệnh viện, trên đường đi, sắc mặt của hắn tái mét.

Đến bệnh viện, mới vừa tới cửa phòng bệnh, Mạc Bạch Linh đã chạy đến mắng chửi hắn: “Mạc Trọng Huy, mày có còn là con người không? Có còn là người nhà họ Mạc không? Ba mày bị bắt đi điều tra, tương lai chưa biết thế nào, mẹ mày phải nằm viện, tính mạng bị đe dọa, còn mày thì hay rồi, hầu hạ ở bên cạnh2kẻ thù của gia đình. Nhà họ Thẩm chúng hại nhà họ Mạc chúng ta thảm như vậy mà mày còn có thể thản nhiên yêu con An Noãn sao? Cái con kia có thủ đoạn gì mà quyến rũ được mày ghê vậy, câu mất tim mày, làm mày bất chấp tất cả vì nó hả?”

Mạc Trọng Huy cắn môi, giọng lạnh lùng nói rõ từng lời. “Xin cô đừng dùng những từ ngữ bẩn thỉu này để nói cô ấy.” Mạc Bạch Linh tức điên lên, “Đến lúc này rồi mà mày còn bênh nó à! Người nằm ở bên trong nhà mẹ ruột của mày đấy, kẻ hại chị ấy thành như vậy là nhà họ Thẩm. Mạc Trọng Huy, mày tỉnh lại đi, chẳng lẽ mày muốn bức tử mẹ mày mới vừa lòng à?8Có phải mẹ mày chết rồi, mày sẽ không còn gì vướng bận để ở cùng với con An Noãn kia đúng không?”

“Bạch Linh, đừng nói nữa, Tĩnh Vi không có việc gì cả.” Mạc Bình Giang cắt lời nói gần như điên cuồng của Mạc Bạch Linh.


Mạc Bạch Linh khẽ thở dài, nói thản nhiên: “Nó như ngày hôm nay đều do bị anh làm hư đấy.”

Mạc Bình Giang nhẹ nhàng vỗ bả vai Mạc Trọng Huy, “Huy, vào xem mẹ cháu đi, hiện giờ bà ấy vẫn còn rất yếu, đừng nói chuyện quá nhiều.”

Mạc Trọng Huy đi vào phòng bệnh, bên trong yên tĩnh có thể nghe thấy âm thanh tí tách. Đường Tĩnh Vi nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch. Hắn không thể tin được, một vị phu nhân xinh đẹp sang6trọng như bà mà giờ phút này lại trở nên yếu ớt như thế.

Nghĩ đến chuyện tối hôm qua bà gọi điện cho mình nhưng lại bị hắn từ chối, khi đó bà đã bất lực đến thế nào, cảm thấy bị tổn thương thể nào chứ.

Tim Mạc Trọng Huy thắt lại, hắn đi đến bên giường và ngồi xuống, cầm chặt bàn tay lạnh buốt của bà. Giây phút này trong lòng hắn như có hàng vạn lời muốn nói với bà, nhưng chẳng nói được câu nào cả.

“Huy, là con à?”

Giọng nói của Đường Tĩnh Vi vô cùng yếu ớt.

“Là con, con thật sự xin lỗi.”

“Không phải lỗi của con mà, mẹ quá vô dụng, mẹ không có dũng khí đợi đến khi ba con có phán quyết cuối cùng. Bác cả con đã tìm người nghe3ngóng, kết quả sơ bộ đã có, ba con xong đời rồi. Thẩm Diệc Minh một lòng muốn đẩy ông ấy vào chỗ chết, cái gọi là điều tra chẳng qua là hình thức mà thôi. Huy à, mẹ không chịu nổi áp lực như vậy, mẹ đang nghĩ, chết có phải sẽ xong hết mọi chuyện hay không.”

Hai tay Mạc Trọng Huy nắm thật chặt tay của Đường Tĩnh Vi, giờ phút này trong lòng hắn vô cùng khó chịu, như thể có hàng ngàn hàng vạn con kiến bò qua, trái tim bị bóp nghẹt đau đớn.

“Huy à, hễ còn sống là mẹ lại không nhịn được mà muốn nhờ con giúp đỡ. Nhưng mà mẹ biết làm như vậy rất không công bằng đối với con, rõ ràng con có thể được sống cùng người mình5yêu mà mẹ lại ép con phải lấy người con không thích. Trong lòng mẹ cũng cảm thấy rất giày vò, một bên là chồng, một bên là con trai, mẹ thật sự rất khó chịu. Mẹ hi vọng biết nhường nào là có thể có một biện pháp vẹn cả đôi đường, nhưng không có, mẹ không tìm thấy. Mẹ chỉ có thể kết thúc sinh mệnh của mình mới không phải chịu sự giày vò đó, sẽ không phải làm tổn thương đến con.”


Giọng Mạc Trọng Huy khàn khàn, hơi có ý trách cứ, “Mẹ cảm thấy nếu mẹ có chuyện gì thì tương lai con còn có thể an tâm mà sống sao? Sao mẹ có thể dùng phương thức cực đoan này để trả thù con?”

Đường Tĩnh Vi rơi nước mắt, bà nghẹn ngào: “Con trai à, mẹ không muốn thế đâu, nhưng mà mẹ thật sự khó chịu. Mẹ không có cách nào trơ mắt nhìn ba con xảy ra chuyện, thật sự không có cách nào cả. Nếu như ba con chết do bệnh tật thì mẹ cũng đành chịu, nhưng mẹ biết rõ ràng rằng có người đang tận lực nhằm vào ba con mà mẹ lại bất lực. Con có hiểu được loại tâm tình bất lực này của mẹ không?”

Mạc Trọng Huy mím chặt môi.

“Mẹ đừng nói gì cả, bác sĩ nói mẹ cần phải nghỉ ngơi.” “Không, có mấy lời không nói ra trong lòng mẹ rất khó chịu.” Đường Tĩnh Vi lau nước mắt, “Huy à, con có thể đến bệnh viện thăm mẹ thế này, mẹ biết là trong lòng con vẫn còn có mẹ. Huy, con nói cho mẹ biết, hiện tại mẹ có thể dựa vào con sao?”

Mạc Trọng Huy im lặng một lúc lâu.

“Mẹ hiểu được, giữa mẹ và An Noãn, giữa nhà họ Mạc và nhà họ Thẩm, con vẫn chọn An Noãn và nhà họ Thẩm.”

Giọng nói của Đường Tĩnh Vi mang theo sự mất mát, sắc mặt bà càng thêm tái nhợt. “Có lẽ An Noãn rất quan trọng đối với con, thậm chí con còn chẳng nói cho nó biết về biến cố của nhà ta. Huy à, nếu con có thể thản nhiên sống cùng người nhà họ Thẩm như thế thì mẹ không ép con nữa, mẹ ủng hộ tất cả quyết định của con, mẹ chỉ mong con sống tốt. Nếu như còn có kiếp sau, mẹ nguyện được làm vợ của ba con, làm mẹ của con một lần nữa.”


Mạc Bạch Linh không nhìn được nữa, bà ta gào lên với Mạc Trọng Huy: “Mẹ mày đã cầu khẩn nhiều lần thể rồi mà mày không nói được câu nào à? Mày phải bức bà ấy chết mới vừa lòng phải không?” Mạc Bạch Linh gào lên xong, trong phòng bệnh to lớn đột nhiên yên tĩnh trở lại, bầu không khí lặng im đến kỳ lạ, dường như tất cả mọi người đều đang đợi Mạc Trọng Huy tỏ thái độ, nhưng hắn vẫn cúi thấp đầu, không nói gì. Mạc Bạch Linh hạ giọng, “Huy à, cháu đi gặp ông cụ Tiết đi nhé, chúng ta đều đã gặp cô Doãn kia rồi, cô bé ấy là người đẹp nhất cái đất Bắc Kinh này đấy, không thua kém gì An Noãn đâu. Cái thứ cảm tình này ở chung lâu cũng sẽ có mà.”

Mạc Trọng Huy đứng lên, im lặng rời khỏi phòng bệnh.

Nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của hắn biến mất sau cửa, Mạc Bạch Linh không nhịn được châm chọc, “Đây chính là con trai bảo bối của chị đấy, cho dù chị lấy cái chết bức nó, nó cũng sẽ không thỏa hiệp đâu.”

Mạc Trọng Huy lái xe rời khỏi bệnh viện, nhưng hắn không biết nên đi nơi nào. Cuối cùng hắn lái xe đến gần cơ quan của Thẩm Diệc Minh, nơi này là nơi mà không phải một người bình thường có thể vào được, ở đây có rất nhiều tầng bảo vệ. Hắn báo ra tên của mình, cảnh vệ chạy về báo cáo, cuối cùng vị cảnh vệ luôn đi theo Thẩm Diệc Minh tự chạy ra đón Mạc Trọng Huy vào trong.

“Thủ trưởng còn tưởng người khác mạo danh cậu đấy, hóa ra thật sự là cậu Mạc.” Cảnh vệ nói đùa với Mạc Trọng Huy, nhưng hắn vẫn duy trì sự trầm mặc, sắc mặt không được tốt lắm.

“Cậu Mạc, có mấy lời vì tốt cho cậu nên tôi cần phải nhắc nhở cậu. Có một số việc thủ trưởng đang làm cũng là do bất đắc dĩ. Ông ấy rất thương cô An, và không đành lòng nhìn thấy cô An phải chịu khổ sở. Nhưng mà lần này ông ấy thật sự có nỗi khổ tâm riêng của mình, hi vọng cậu có thể hiểu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận