Cảnh vệ hơi do dự quay sang nhìn nhau, dù sao Mạc Trọng Huy cũng là con trai của Mạc Bình Sơn, nên bọn họ hơi lo lắng. Thẩm Diệc Minh thấy bọn họ vẫn đứng yên thì nhíu mày lại, quát: “Thể nào, đến lệnh của tôi mà cũng không nghe à?”
Cảnh vệ bị dọa lần lượt đi ra ngoài, đứng ngay cửa để canh gác. Thẩm Diệc Minh chỉ vào vị trí đối diện, nói: “Huy, ngồi đi.”
Mạc Trọng Huy không ngồi xuống mà đi đến trước mặt ông.
Thẩm Diệc Minh mở lời trước. “Tôi đã nghe nói về chuyện mẹ của cậu rồi, tôi rất xin lỗi, mẹ cậu không sao chứ?”
Mạc Trọng Huy thản nhiên nói, “Mẹ cháu vẫn còn đang ở trong bệnh viện ạ.” Thẩm Diệc Minh cười, “Vậy là tốt rồi, thật2ra tôi không nghĩ cậu sẽ đến đây tìm tôi, có chuyện gì có thể nói ở nhà được, Noãn Noãn đang ở nhà họ Thẩm, chỉ cần tôi đang ở Bắc Kinh thì ngày nào cũng sẽ về nhà ăn cơm. Chúng ta bây giờ cũng coi như là người một nhà rồi phải không?” Mạc Trọng Huy hơi mím môi, hắn thấp giọng nói rất nghiêm túc: “Cháu nguyện ý dùng tất cả tài sản của mình để đổi lấy mạng sống của ba cháu, xin ngài hãy tha cho ông ấy một lần.” Thẩm Diệc Minh đưa tay lên day trán, ông nói bằng giọng bất đắc dĩ: “Tôi muốn tiền của cậu làm gì? Nếu cậu cưới Noãn Noãn, thậm chí tôi còn cho cậu hết tất cả của tôi ấy, làm sao tôi có8thể muốn đồ của cậu? Còn về chuyện của ba cậu, tôi cho là mình đã nói rất rõ ràng với cậu rồi, không ngờ cậu vẫn nói với tôi như thế này. Có rất nhiều chuyện mà cậu không hiểu, tôi có lo nghĩ của tôi.”
Thẩm Diệc Minh khẽ thở dài, nói tiếp: “Tôi có thể nhìn ra được cậu và An Noãn là thật lòng yêu nhau. Cậu vẫn luôn lén giấu An Noãn về chuyện nhà họ Mạc, mà An Noãn cũng vì cậu mà che giấu một ít chuyện khác. Noãn Noãn đã biết hết ân oán của đời trước giữa tôi, bác cả và ba của cậu rồi nhưng con bé chọn che giấu cậu. Mẹ của An Noãn từng có hôn ước với bác cả của cậu, sau đó vì tham lam sắc6đẹp của mẹ An Noãn mà ba cậu đã uống say để tăng thêm can đảm, và suýt nữa đã xâm phạm cô ấy, cũng bởi vì việc này mà bác cả của cậu kiên trì từ hôn. Một cô gái bị từ hôn sẽ có ảnh hưởng rất xấu, khoảng thời gian đó, mẹ của An Noãn cơ hổ trở thành trò cười trong giới. Cô ấy không còn cách nào sống được ở thủ đô nữa nên đành phải đi tha hương cùng với một người mà mình không yêu. Mà ba tôi cũng bởi vì nguyên nhân này mà phải nhịn đau để con bé rời đi.”
Mạc Trọng Huy mở to hai mắt, không tin vào tai mình.
“Cách đây không lâu An Noãn đã biết những nút thắt ân oán này, nhưng con bé không nói3cho cậu biết, vì nó không muốn để cậu phải khổ sở. Hai đứa yêu nhau, vì đối phương mà chịu đựng rất nhiều, tình yêu của hai đứa làm người khác phải cảm động. Cho nên dù tôi biết An Noãn đến với cậu sẽ phải nhận áp lực rất lớn đến từ phía gia đình của cậu, nhưng tôi vẫn ủng hộ hai đứa. Noãn Noãn đã nói với tôi rằng nó quá yêu cậu, thật sự rất yêu cậu. Huy, tôi hi vọng lần này cậu sẽ không do dự mà lựa chọn An Noãn, đừng làm ra lựa chọn sai lầm.”
Ánh mắt Mạc Trọng Huy trở nên hơi mông lung, hắn nhỏ giọng nói: “Nếu An Noãn biết nhà họ Mạc xảy ra chuyện, chắc chắn cô ấy sẽ đau lòng lắm. Ngài yêu thương5cô ấy như vậy, vì sao nhất định phải đặt cô ấy vài tình huống này? Ân oán của đời trước cũng đã trải qua nhiều năm như vậy rồi, vì sao ngài vẫn không thể buông xuống?”
Thẩm Diệc Minh lắc đầu, nói với vẻ bất lực: “Không phải tôi không buông xuống được mà chính ba cậu không bỏ được. Thật ra ông ta luôn nghĩ cách đưa tôi vào chỗ chết, âm thầm cấu kết với rất nhiều người, tôi đã cho ông ta mấy lần cơ hội nhưng ông ta không biết nắm bắt. Chuyện chú của cậu bị xử nặng là đòn cảnh cáo mà tôi làm cho ba cậu nhìn, tôi hi vọng ông ta có thể thu tay lại, từ bỏ một số hành động. Nhưng ông ta không làm như thế, ông ta còn cấu kết với rất nhiều kẻ trong bóng tối, định kéo tối xuống. Tôi đi xuống cũng không sao, nhưng đến lúc đó người gặp nguy hiểm sẽ là An Noãn của cậu. Nếu như tôi ngã xuống, nhà họ Mạc của cậu và ba cậu tuyệt đối sẽ không bao giờ chấp nhận Noãn Noãn, sẽ dùng trăm phương nghìn kế để chia rẽ hai đứa. Tôi đứng ở vị trí này mà ngày nào trong lòng cũng run sợ, cũng cảm thấy mệt mỏi, nhưng tôi không thể ngã xuống được, bởi vì tôi vẫn còn có người tôi phải bảo vệ. Huy, tôi nói với cậu nhiều như vậy, cậu đã hiểu chưa?”
Mạc Trọng Huy cắn môi, “Nếu ngài có thể tha cho ba cháu, cháu có thể cam đoan từ nay về sau ông ấy tuyệt đối sẽ không có bất cứ uy hiếp gì với ngài cả.” “Cậu lấy cái gì để cam đoan? Chắc cậu còn hiểu rõ tính tình của ba cậu hơn tôi đấy, cho dù hiện giờ lâm vào cảnh này nhưng ông ta còn không chịu cúi thấp đầu đâu.” Thẩm Diệc Minh nói xong cũng cảm thấy mệt mỏi. “Huy, tôi đánh giá cao năng lực của cậu, cũng rất mừng vì cậu yêu An Noãn, nhưng chuyện hôm nay cậu tìm đến tôi làm cho tôi cảm thấy hơi thất vọng đấy. Cậu nói muốn dùng tất cả tiền bạc tài sản của mình để giữ mạng cho ba cậu, vậy cậu có nghĩ tương lai cậu sẽ lấy cái gì để mang đến hạnh phúc cho Noãn Noãn? Muốn tôi thả ông ta cũng được thôi, đến lúc đó ông ta không muốn buông tha tôi cũng không sao cả, cái tôi sợ là ông ta sẽ không bỏ qua cho Noãn Noãn, cậu hiểu chưa?”
Sắc mặt Mạc Trọng Huy lập tức sa sầm.
“Có rất nhiều người muốn ngồi vào vị trí này của tôi, nhưng chỉ có người đã từng ngồi qua mới biết được nó khó khăn đến mức nào. Quyền lực làm mờ mắt rất nhiều người, ba cậu chưa từng ngồi lên vị trí này của tôi nên ông ta cho rằng vị trí này mang ý nghĩa có quyền lực ngập trời. Nếu như có thể buông tay, tôi rất mong mình có thể được buông ngay lập tức. Tôi tình nguyện dùng toàn bộ thời gian của mình để ở bên Noãn Noãn và ba tôi. Nhưng tôi không thể buông tay được, tôi không thể vì Noãn Noãn, vì người nhà của mình mà không để ý toàn bộ đất nước này. Huy, hôm nay tôi nói thẳng toàn bộ ra với cậu là muốn cậu biết cậu đừng tới tìm tôi vì chuyện của ba cậu nữa, cho dù như thế nào và mặc cho ai tới nói giúp, tôi cũng sẽ không đổi ý đầu.”
Từ văn phòng của Thẩm Diệc Minh ra ngoài, chuông điện thoại di động của hắn vang lên.
Hắn nhịn một lúc lâu mới nhấn nút nghe. Giọng nói trong trẻo dễ nghe của An Noãn vang lên, “Mạc Trọng Huy, chẳng phải anh nói sẽ về ăn trưa với em à? Khi nào thì anh về, cả nhà đều đang đợi anh đấy.” Nghe giọng của cô, tim hắn không tự chủ mà căng thẳng, không biết vì sao giờ khắc này trong lòng hắn cảm thấy bị thương vô cùng, giống như chẳng mấy chốc hắn sẽ mất cô vậy.
“An Noãn, anh có chút việc nên không về ăn được, buổi tối anh sẽ về với em nhé.”
“Mạc Trọng Huy, anh nói mà không giữ lời, sau này em sẽ không bao giờ tin anh nữa.” Hắn gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ chu môi cau mày của cô ở đầu dây bên kia.
“An Noãn.”
“Anh đừng có giải thích, anh có nói gì em cũng không tin đâu.”
“Anh yêu em!” Hắn đột nhiên nói như vậy làm đầu bên kia dừng lại, trong lúc nhất thời cả hai đều im lặng.
“Mạc Trọng Huy, anh không sao chứ?”
“Không sao, chỉ là có chút việc thôi.”
“Anh thật đang ở công ty à? Đã ăn cơm chưa?” “Anh ở công ty, vẫn chưa ăn, anh bận nhiều việc quá.”
An Noãn cười, nói đùa: “Anh đáng thương quá, hôm nay bác gái làm một bàn cơm trưa rất phong phú đấy nhé, xem ra anh không có lộc ăn rồi.”