Tình Đắng

Tài xế nhìn vẻ mặt ông, nhanh chóng lái xe đến trước mặt An Noãn.

Xe còn chưa dừng hẳn, Thẩm Diệc Minh đã đi xuống xe, cuồng loạn quát An Noãn, “Cháu điên rồi à? Không muốn sống nữa hả? Lên xe!” An Noãn bướng bỉnh nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, ngẩng đầu lên nói: “Bác đồng ý với2cháu, cháu sẽ lên xe.” “Cháu có tin bác đánh cháu không!” Thẩm Diệc Minh chưa bao giờ tức giận như vậy. Giờ phút này lửa giận gần như đã hoàn toàn đốt cháy lý trí của ông, ông chỉ muốn lập tức một phát súng bắn chết Mạc Bình Sơn. An Noãn mềm giọng, nghẹn ngào cầu xin, “Bác hại, cầu8xin bác!” “Lên! Xe!” Thẩm Diệc Minh nghiến răng nghiến lợi rít từng chữ, cưỡng ép ôm cô lên xe. Lính cảnh vệ vội vàng đem một cái chăn sạch đến, Thẩm Diệc Minh dùng chăn quấn cổ lại, ôm chặt cô vào lòng. Vừa rồi ở bên ngoài rất lạnh, An Noãn không cảm thấy không thích ứng. Bây giờ trong6xe ấm áp, An Noãn lại không tự chủ được phát run, rúc vào trong lòng Thẩm Diệc Minh, không ngừng run rẩy. Trái tim Thẩm Diệc Minh như bị đâm mạnh một dao, vô cùng đau đớn. Ông không hiểu vì sao mình phải thi gan với cô, kết quả là cả hai đều thiệt, người thỏa hiệp là mình, người3bị thương là cô. An Noãn vẫn yếu ớt nói: “Bác hai, cháu không cầu xin bác thả ba Mạc Trọng Huy, cháu chỉ cầu xin bác có thể giữ lại mạng cho ông ấy, cho dù giam giữ suốt đời cũng được, đừng để cho ông ấy chết.” Thẩm Diệc Minh ôm chặt cô, tức giận mắng, “Đã đến lúc này5rồi cháu còn nghĩ đến nhà họ Mạc, cháu thà làm tổn thương người thân của mình, cũng phải bảo vệ lợi ích của người khác à? Noãn Noãn, rốt cuộc là cháu lương thiện hay là ngốc thế?”

Người trong lòng không lên tiếng, Thẩm Diệc Minh cúi đầu nhìn cô, cô đã thiếp đi lúc nào không hay. Cơ thể có rất nóng, ông dùng trán chạm vào trán cô, nóng đến nỗi lập tức tách ra. Ông hét lớn với tài xế, “Lái nhanh lên!”

Tốc độ xe được đẩy lên nhanh nhất, lúc bọn họ đến nhà họ Thẩm, bác sĩ đã đợi ở nhà rồi. Thẩm Diệc Minh đích thân ôm cô vào nhà, ba bác dâu thay quần áo ướt cho cô. Bác sĩ tiến hành kiểm tra hàng loạt, lo lắng nói với Thẩm Diệc Minh, “Cô An sốt cao đến 39.5 độ, dẫn đến hôn mê bất tỉnh.”


Tim Thẩm Diệc Minh thắt lại, ông cụ Thẩm tức giận mắng ông, “Chuyện gì thế hả? Sao con lại làm nó thành thế này? Con vẫn là... bác của nó à?” Thẩm Diệc Minh im lặng nhận khiển trách của ông cụ. Thật ra vào giờ phút này, không có ai đau lòng bằng ông.

Ông tưởng là ác một chút, ác một chút nữa, sẽ khiến cô hiểu một số đạo lý, nhưng rốt cuộc vẫn mềm lòng. Có lẽ chỉ có thuận theo cô, đợi đến có một ngày thực tế hung hăng cho cô một cái tát, cô bé này mới có thể thật sự nhớ được, ông chính là sợ đến ngày đó, cái giá phải trả sẽ hơi lớn.

An Noãn được cho uống thuốc hạ sốt, truyền mấy chai dinh dưỡng. Thẩm Diệc Minh ngồi ở cạnh giường, không ngừng dùng khăn lạnh lau trán, má, cánh tay cho cô. Truyền hết hại chai dinh dưỡng rồi, nhiệt độ của cô cũng giảm được một chút, nhưng vẫn rất cao. “Thủ trưởng, ngài không cần lo lắng quá, cô An sẽ không sao, sẽ dần dần giảm sốt thôi.”

Thẩm Diệc Minh gật đầu, bảo ông ấy ở bên ngoài đợi lệnh. Thẩm Diệc Minh ngồi ở trước giường của An Noãn, không ngừng dùng khăn lạnh lau mặt giúp cô, không ngừng dùng tay sờ trán cô, cảm nhận nhiệt độ của cô. Tiết Ngọc Lan nhìn thấy tất cả, trong lòng vô cùng khó chịu. Bà hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Bác sĩ đã nói An Noãn không sao rồi, giảm sốt phải có quá trình, ông đừng quá lo lắng, đi xuống ăn chút cơm đi.” Thẩm Diệc Minh phiền não xua tay, “Không ăn.”

Ông nào có tâm trạng đâu mà ăn cơm, trái tim đau đớn như sắp vỡ ra rồi.


Tiết Ngọc Lan cắn môi, mềm mỏng an ủi, “Ông yên tâm đi, Noãn Noãn sẽ không sao đâu. Dù thế nào ông cũng phải ăn cơm, mọi người đều đang đợi ông, ông cũng không thể để cho mọi người cùng đói bụng với ông được.” Thẩm Diệc Minh mất kiên nhẫn trả lời, “Tôi không ăn, mọi người ăn đi.” Ông cụ Thẩm không nhìn nổi nữa, mắng Thẩm Diệc Minh, “Con khiến con bé thành như vậy, bây giờ biết đau lòng rồi à? Con có quyền gì nổi giận với người khác, không ai nợ con cái gì cả, gọi con ăn cơm đó là lo nghĩ cho con, con thích ăn thì ăn, không ăn thì thôi.” Ông cụ Thẩm quay sang Tiết Ngọc Lan, “Ngọc Lan, đi, chúng ta đi xuống ăn cơm, mặc kệ nó.” Ông cụ kéo Tiết Ngọc Lan xuống tầng. Trong phòng ăn, bầu không khí có chút quỷ dị, không ai dám lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh này. Tiết Ngọc Lan ngồi đó, thờ ơ ăn cơm, nước mắt rơi vào trong bát.

Ông cụ Thẩm nhìn mà đau lòng, suy cho cùng bà cũng là con dâu của nhà họ Thẩm, hết lòng hết dạ vì nhà họ Thẩm mấy chục năm rồi.

Ông cụ vỗ vai Tiết Ngọc Lan, trầm giọng an ủi, “Ngọc Lan, con đừng chấp nó, khiến Noãn Noãn thành như vậy, trong lòng nó không dễ chịu. Con tha thứ cho nó đi, đợi Noãn Noãn khỏi rồi, ba sẽ nói nó.”

Tiết Ngọc Lan ngẩng đầu lên, miễn cưỡng cười với ông cụ. Cả nhà ăn qua loa cho xong bữa rồi rối rít lên tầng thăm An Noãn. Trên giường lớn, An Noãn yên lặng nằm đó, sắc mặt tái nhợt, môi mấp máy, không nghe nỗi cô đang nói cái gì. Nhưng bọn họ đều biết cô đang gọi Mạc Trọng Huy, hết tiếng này lại đến tiếng khác. Ông cụ Thẩm đau lòng, hừ nhẹ một tiếng, “Gọi điện thoại cho Huy đi, bình thường vồn vã là thế, bây giờ thì ở đâu hả?” Thẩm Diệc Phái vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Mạc Trọng Huy, chuông reo rất lâu đầu kia mới nghe máy. Mạc Trọng Huy cũng không ngờ Thẩm Diệc Phái sẽ gọi điện thoại cho hắn, hắn khách sáo chào hỏi, “Bác cả, cháu chào bác.”


“Huy, cháu đang ở đâu thế? Mau đến nhà đi, Noãn Noãn sốt cao hôn mê bất tỉnh, đang gọi tên cháu, cháu mau qua đây với nó đi.”

Mạc Trọng Huy cau chặt mày lại. “Cháu đang ở Mỹ.”

Thẩm Diệc Phái rên lên một tiếng, “Bây giờ nhà cháu như vậy, cháu chạy đến Mỹ làm gì? Giao tất cả mọi chuyện cho Noãn Noãn, cháu phủi sạch quan hệ đúng không?” Thẩm Diệc Phái nhìn thấy An Noãn như vậy, ông cũng đau lòng, giọng không nhịn được nặng nề hơn. “Cháu có một người bạn bị bệnh ở đây.” Thẩm Diệc Phái càng tức giận hơn, “Bạn gì, còn quan trọng hơn người nhà cháu, quan trọng hơn Noãn Noãn à? Bác nói cho cháu biết, nếu như cháu còn không về, người tiếp theo gọi cho cháu chính là ông đấy.” Mạc Trọng Huy hít sâu một hơi, khàn giọng nói, “Cháu sẽ cố gắng về, xin bác hãy chăm sóc An Noãn giúp cháu.” “Không cần cháu nhờ, Noãn Noãn là người nhà họ Thẩm, tất cả chúng ta đều thương nó.” Cúp điện thoại, Mạc Trọng Huy như chìm trong đau đớn. Thẩm Cẩm Phong đi đến, khẽ vỗ vai hắn, an ủi, “Có phải bến Bắc Kinh có chuyện gì không, có chuyện gì thì cậu về trước đi, nơi này giao cho tôi. Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức mình chăm sóc cậu ấy, chỉ cần có một chút hy vọng, quyết không từ bỏ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận