Tình Đắng



Đi vào nhà họ Mạc, Mạc Bạch Linh đi chuẩn bị dọn cơm, Đường Tĩnh Vi thì kéo Mạc Trọng Huy sang bên cạnh, nghiêm túc hỏi hẳn, “Huy, Thẩm Diệc Minh đã đồng ý thả ba con ra, nhưng đã mấy ngày rồi, lúc nào ba con có thể ra ngoài? Không phải ông ta đổi ý rồi chứ?”

Mạc Trọng Huy khẽ thở dài một tiếng, “Cần phải có thời gian, mẹ kiên nhẫn đợi đi.” “Huy, con bảo An Noãn hỏi xem, rốt cuộc ngày nào có thể ra ngoài, mẹ sắp không đợi nổi nữa rồi.” Đường Tĩnh Vi rất biết quan sát sắc mặt hắn, vội vàng nói, “Bỏ đi, bỏ đi, đừng bảo An Noãn hỏi nữa, lúc nên ra ngoài sẽ2ra thôi, sốt ruột cũng vô ích.” Mạc Trọng Huy mím môi, không lên tiếng. Mạc Bạch Linh ở phòng ăn lớn tiếng gọi bọn họ ăn cơm. Hôm nay Mạc Bình Giang không về nhà, nhưng bữa tối của ba người lại phong phú hơn bất cứ lúc nào trước đây, hắn hoàn toàn tin nhất định Mạc Bạch Linh đã chuẩn bị rất lâu. Lúc ăn cơm Mạc Bạch Linh rất ân cần gắp thức ăn cho Mạc Trọng Huy, nói, “Bảo cháu dẫn Noãn Noãn đến, thế mà cháu vẫn không dẫn”.

Mạc Trọng Huy không chịu nổi bầu không khí làm người ra ngạt thở này, hắn ăn qua loa hai miếng, đặt đũa xuống, sắc mặt nghiêm túc hỏi: “Có, cô có chuyện8gì xin hãy nói thẳng đi, không cần vòng vo nữa.” Mạc Bạch Linh lúng túng, nói nhỏ, “Huy, là thế này, cháu xem An Noãn nói mấy câu trước mặt Thẩm Diệc Minh, Thẩm Diệc Minh đã tha cho ba cháu, từ chuyện này chúng ta đều thấy Thẩm Diệc Minh cưng chiều An Noãn hơn so với chúng ta tưởng tượng nhiều. Cho nên có nghĩ, có thể nhờ An Noãn, bảo nó nói tốt mấy câu trước mặt Thẩm Diệc Minh, để Thẩm Diệc Minh cũng thả chú cháu ra không, dù sao chú cháu là vì nhà họ Mạc mà nằm cũng trúng đạn.”

Mạc Trọng Huy như nghe được câu chuyện buồn cười nhất thế giới. Hắn đặt đũa xuống, đứng lên, giọng6nói lạnh như băng không có chút nhiệt độ nào, “Mọi người đừng có ý đồ lợi dụng An Noãn làm bất cứ chuyện gì nữa. An Noãn không phải kẻ ngốc, Thẩm Diệc Minh càng không phải kẻ ngốc, hậu quả chọc giận Thẩm Diệc Minh không phải là thứ mọi người có thể tưởng tượng nổi. Cô, dừng ở đây đi.” Mạc Trọng Huy nói xong, không để ý đến sắc mặt tái nhợt của Mạc Bạch Linh, đi thẳng.


Đường Tĩnh Vi đuổi theo, kéo cánh tay Mạc Trọng Huy lại, “Huy, cô con cũng chỉ nói như vậy thôi, con đừng để ở trong lòng, ăn cơm xong rồi hãy đi.”

Mạc Trọng Huy cười lạnh nói, “Cơm này con không dám ăn.”

Gặp phải người3nhà như vậy, hắn đã không có cách nào hình dung tâm trạng của mình nữa rồi.

Lái xe trở về Shine, đối mặt với căn phòng lạnh lẽo, trái tim cũng không tự chủ được cảm thấy trống rỗng. Nơi không có An Noãn, hoàn toàn không có nhiệt độ. An Noãn ăn cơm ở nhà họ Thẩm xong, cùng Thẩm Diệc Minh đi ra ngoài tản bộ. Thẩm Diệc Minh trầm giọng nói với cô, “Chắc ông đã nói thân thể của bác với cháu rồi đúng không?”

An Noãn gật đầu.

“Ba bác hy sinh trong một lần chiến đấu, lúc đó mẹ bác mới mang thai ba tháng, sau khi sinh bác, mẹ bác giao bác cho ông, còn bà thì đi theo ba. Ông nuôi5bác lớn lên, bác luôn không biết thân thể của mình. Đoạn tình cảm với mẹ cháu luôn rất đau khổ, chúng ta yêu nhau sâu đậm, nhưng lại chịu đủ sự dằn vặt vì loạn luân, chúng ta liều mạng kiềm chế tình cảm của mình. Sau đó ông quyết định để bác và nhà họ Tiết liên hôn. Lúc đó, bác từng hỏi mẹ cháu có đồng ý cùng bác bỏ trốn không, bác thật sự đồng ý vất bỏ tất cả, đưa bà ấy đi trốn, không màng đến ràng buộc của thể tục, cả đời chúng ta không sinh con, chỉ ở bên nhau. Nhưng mẹ cháu không đồng ý, bà ấy không muốn bác tự hủy tiển đồ. Bà ấy biết bác có hoài bão rộng lớn, bà ấy hy vọng có một ngày bác đứng ở điểm cao nhất nhìn xuống mọi người. Sau đó bác và Ngọc Lan kết hôn, sau khi kết hôn ông mới nói cho bác biết chân tướng, hóa ra bác và mẹ cháu không có huyết thống, nhưng lúc đó đã quá muộn, tất cả đã được định đoạt, chúng ta tiếp tục kìm nén tình cảm. Bác có Ngọc Lan, bà ấy cũng có Mạc Bình Giang, chỉ là ông trời đã đùa quá lớn, chuyện sau này khiến bác vĩnh viễn mất đi mẹ cháu.”

An Noãn khoác cánh tay Thẩm Diệc Minh, giây phút đó trong lòng cô có chút khó chịu, khó chịu vì tình yêu của bác hại và mẹ, khó chịu vì ba.


Ba yêu mẹ cả đời, vì bà, cả đời không tái giá.

“Bác hai, mẹ cháu đã đi rồi, bác hãy quên bà đi, đã qua ba mươi năm rồi, bác nên đối xử tốt với bác đâu.”

Thẩm Diệc Minh khẽ thở dài, bình thản nói: “Đúng vậy, Ngọc Lan vì bác mà bỏ ra rất nhiều, bác nên đối xử tốt với bà ấy.” “Noãn Noãn, mấy hôm nữa bác đến Sơn Đông viếng thăm, cháu cùng bác về đi, đưa cháu đi thăm ba mẹ bác.” An Noãn nhướng mày, cười nói, “Không phải nên đưa anh họ đi sao? Dẫn cháu đi làm gì?” “Thần Bằng đã đi rồi, cháu thì vẫn chưa đi.” “Được ạ.” An Noãn gật đầu. Lúc đó cô cũng không nghĩ nhiều, thậm chí cảm thấy là chuyện đương nhiên, chuyện nên làm.

Đêm hôm đó, An Noãn nằm ở trên giường nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, giường quen thuộc, phòng quen thuộc, làm sao lại mất ngủ chứ?

Cô cầm điện thoại định gọi cho Mạc Trọng Huy, dường như tâm linh tương thông, đúng lúc này chuông điện thoại vang lên.

Cô kinh ngạc ấn nút nghe, vội vàng hỏi, “Mạc Trọng Huy, anh đang ở đâu thế?” “Anh ở ngay ngoài nhà họ Thẩm, em theo anh về hay là bây giờ anh vào?”


An Noãn bò dậy khỏi giường, đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, xe của Mạc Trọng Huy đã lái vào rồi.

Giây phút đó, cô mới hiểu, hóa ra là thiếu đi thứ quen thuộc nhất là hắn. Cô ném điện thoại lại, chạy xuống tầng. Mạc Trọng Huy xuống xe, đi vào nhà. Trong phòng khách yên tĩnh, hai người nhìn nhau, sau đó chạy đến ôm thật chặt đối phương.

“An Noãn, bây giờ anh không thể xa em được một ngày, em nói nên làm thế nào đây?”

Cô cười nói, “Cái này còn không đơn giản sao, ngày nào cũng ở cạnh nhau, không xa rời thôi.” Mạc Trọng Huy hôn lên tại cô, dịu giọng khẽ nói, “Ngày nào cũng ở cạnh nhau, không xa rời.” Thẩm Diệc Minh nghe thấy trong phòng An Noãn có tiếng động, thức dậy kiểm tra, đứng ở trên cầu thang, thấy hai người ôm chặt nhau, dường như cả thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ, trong mắt nhau chỉ có đối phương, không hề phát hiện ra ông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận