An Noãn mặc quần áo rồi xuống giường. Mạc Trọng Huy cau mày, “Em đi đâu vậy?”
“Em xuống xem thử còn cái gì ăn được không, em sẽ làm thứ gì đó cho anh ăn.” An Noãn chỉ nói một câu đơn giản mà lại làm Mạc Trọng Huy vô cùng kích động. Hắn nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ngã ngồi vào trong lòng hắn. Hắn không cho cô có cơ hội phản kháng mà cúi người ngậm lấy môi cô. An Noãn bị bất ngờ. Cô muốn đẩy Mạc Trọng Huy ra nhưng hắn ôm cô rất chặt, chết cũng không chịu buông tay. Cho đến khi hô hấp của An Noãn trở nên dồn dập, Mạc Trọng Huy mới lưu luyến rời khỏi môi cô, giọng nói đầy xúc cảm của hắn vang lên bên tai2cô: “Vì sao em lại tốt với anh như vậy?” An Noãn vòng tay ôm chặt lấy cổ hắn, cô cười: “Yêu là cho và nhận mà. Anh tốt với em thì em cũng tốt với anh thôi.”
Hắn dịu dàng vuốt tóc cô, dí trán mình lên trán cô.
“Được rồi, đừng phá nữa, để em xuống nhà làm gì đó cho anh ăn.” An Noãn vui vẻ đi xuống nhà, chạy vào phòng bếp tìm nguyên liệu nấu ăn, nhưng chẳng còn gì cả, cô chỉ tìm được một ít mì sợi.
Thẩm Diệc Minh không ngủ được nên xuống nhà định uống chén trà, thấy trong phòng bếp có tiếng động, ông bèn đi qua và nhìn thấy cô nhóc nhà mình đang lục tung phòng bếp. Ông cười hỏi: “Muộn thể rồi cháu còn vào bếp ăn vụng à?”
An8Noãn giật nảy mình, “Bác hai, sao bác chưa ngủ ạ?”
“Bác không ngủ được, xuống đây định pha trà uống.” An Noãn chép miệng, “Pha trà uống chẳng phải càng không ngủ được sao ạ?”
“Cháu đang làm gì vậy?”
An Noãn cười: “Mạc Trọng Huy vẫn chưa ăn tối nên cháu định nấu cho anh ấy cái gì đó. Nhưng trong bếp chỉ còn mì sợi, nên cháu chỉ có thể nấu cho anh ấy bát mì thôi.”
Thẩm Diệc Minh hơi cau mày, muộn thế này rồi mà An Noãn còn nấu cho Mạc Trọng Huy ăn à. Ông chỉ đành thở dài, khẽ nói: “Cháu ra ngoài ngồi đi, để bác nấu cho.”
An Noãn hơi ngạc nhiên, cô ngượng ngùng nói: “Thôi cứ để cháu tự làm ạ, sao có thể phiền bác được?” Thẩm Diệc Minh không nói với6An Noãn nữa mà trực tiếp đẩy cổ ra ngoài.
An Noãn ngồi trên ghế trong phòng ăn, nhìn theo bóng dáng cao lớn của Thẩm Diệc Minh trong phòng bếp, trong lòng cô có loại cảm giác nói không ra lời. Có lẽ ông ấy tốt với cô như thể có một nửa là bởi vì cô là con gái của mẹ.
Chỉ một loáng sau, Thẩm Diệc Minh đã bê ra hai bát mì, ông cười bảo: “Cháu bé lên đi, mỗi người một bát.”
“Cháu cảm ơn bác.”
An Noãn bể hai bát mì lên lầu.
Thẩm Diệc Minh nhìn theo bóng lưng cô, ông lặng lẽ thở dài. Giờ phút này, trong lòng ông bỗng dâng lên cảm giác mất mát khi con gái sắp đi lấy chồng. Trong một biệt thự xinh đẹp, ông cụ Tiết đang đánh Thái Cực3Quyền, Doãn Hậu Vọng đã đến đây từ sớm, vẫn luôn yên lặng đứng bên cạnh chờ. Cuối cùng ông cụ Tiết cũng đánh xong bài quyền, hai người ngồi uống trà bên trong đình. “Thưa ngài, hôm nay Mạc Bình Sơn sẽ ra tù.” Ông cụ Tiết gật nhẹ, nói với giọng trào phúng: “Thẩm Diệc Minh cũng giỏi đấy nhỉ, nhanh thể mà đã thuyết phục được nhiều người như vậy, xem ra tôi vẫn còn hơi xem thường nó rồi.” “Lần này Thẩm Diệc Minh không để ý đến sự phản đối của mọi người mà kiên trì với ý kiến của mình, nên cũng khiến không ít người cảm thấy không thoải mái trong lòng, có ý kiến với ông ta.” Ông cụ Tiết cười: “Thứ tôi muốn chính là cái hiệu quả này. Nó càng5không lí trí thì càng không phải là đối thủ của chúng ta. Đúng rồi, chuyện tôi bảo cậu đi điều tra thế nào rồi?”
Vẻ mặt Doãn Hậu Vong hơi nghiệm lại. “Chuyện ba mươi năm trước trong lúc nhất thời khó mà tra ra được manh mối, mà Thẩm Diệc Minh lại rất cẩn thận nên tôi không có chỗ xuống tay. Nhưng tôi tin rằng qua một thời gian nữa, có một số việc chắc chắn sẽ bị lộ ra. Thưa ngài, nếu ngài không ngại có thể hỏi thử Ngọc Lan xem, tôi tin chắc cô ấy biết nhiều hơn so với chúng ta đấy ạ.”
Ông cụ Tiết thở dài, trên mặt biểu hiện sự đau xót, “Con bé đấy á, cho dù nó có biết con mắt kia là con riêng của Thẩm Diệc Minh thì nó cũng sẽ chỉ trốn đi vụng trộm lau nước mắt thôi, làm sao chịu nói với tôi.”
“Thưa ngài, hay là ngài cứ gọi Ngọc Lan trở về. Cô ấy không phải là người biết nói dối, cho dù cô ấy thật sự không chịu nói, chúng ta cũng có thể dựa vào nét mặt mà tìm được sơ hở trong lời nói của cô ấy. Nếu con bé kia thật sự là con của Thẩm Diệc Minh thì chúng ta không thể để Ngọc Lan phải chịu nỗi uất ức lớn như thế được.”
Ông cụ Tiết buồn bã, nói với vẻ tự trách, “Người chồng này là tôi chọn cho con bé, những năm qua sống ở nhà họ Thẩm không biết nó đã phải chịu biết bao tủi nhục rồi, chắc trong lòng nó hận tôi lắm. Thôi cũng được, ngày mai tôi sẽ gọi điện bảo nó về nhà một chuyển, cậu cũng đưa Thị Hàm tới ăn cơm đi.”
“Vâng, con nhóc Thi Hàm kia đang kêu ầm lên nói là muốn tới biệt thự thăm ngài đấy ạ.”
Đến lúc này trên mặt ông cụ Tiết mới nở một cụ cười.
Ngày Mạc Bình Sơn được tại ngoại, Đường Tĩnh Vi ở nhà nấu nướng một bàn toàn thức ăn ngon, gọi tất cả mọi người về nhà ăn cơm. Đã trải qua nhiều chuyện như vậy mà vẫn còn có thể được ăn bữa cơm đoàn viên, nghĩ lại mà học mắt Đường Tĩnh Vi bắt đầu ươn ướt.
Mạc Trọng Huy làm theo lời dặn dò của Đường Tĩnh Vi mà đưa An Noãn về nhà họ Mạc từ sớm. Thấy Đường Tĩnh Vi một mình bận rộn trong bếp, An Noãn chạy tới giúp bà.
Đường Tĩnh Vi đặc biệt khách khí, cười nói: “Noãn Noãn, chẳng mấy khi cháu tới nhà chơi, sao bác có thể để cháu ở trong bếp được. Bác bảo Huy đưa cháu đi tham quan xung quanh nhé. Sau này kết hôn với Huy rồi thì nơi này chính là nhà của cháu, phải thường xuyên ở nhà đấy.”
An Noãn hơi mím môi, không nói gì.
Nghĩ đến chuyện sau này phải thường xuyên ở nơi này làm cô cảm thấy mất tự nhiên, mong rằng Mạc Trọng Huy sẽ không đồng ý như vậy.
“Bác gái, để cháu giúp bác ạ, anh ấy còn đang chơi cờ với bác cả ạ.” “Thôi được rồi, thể để mẹ chồng nàng dâu chúng ta cùng trò chuyện vậy.”
Vẻ mặt An Noãn hơi cứng lại, cô bị cái xưng hô này dọa cho hoang mang. “Noãn Noãn, nhà bác còn có thể được đoàn viên như thế này, thực sự phải cảm ơn cháu, nếu như không có cháu thì bác cũng không biết phải làm như thế nào cả. Trước đó bác còn đối xử với cháu như vậy, ngẫm lại bác cũng thấy mình quá ích kỷ, cháu đừng giận bác nhé!”
An Noãn cười nhẹ, đáp lại: “Lúc ấy cũng bởi vì bác trai gặp chuyện nên bác mới hơi kích động, cháu có thể hiểu được, cháu làm sao giận bác được ạ.”
Đường Tĩnh Vi vui mừng, “Cháu đúng là cô gái tốt. Nhà họ Mạc có thể có cháu về làm dâu đúng là phúc đức ba đời. Đúng rồi, cháu và Huy tính bao giờ thì sinh con?”