An Noãn mỉm cười. “Tôi bị anh ấy ép buộc.”
Nhân viên hơi dừng động tác lại, rồi cô nhìn thấy hai người cùng nhìn nhau cười, trong mắt tràn đầy yêu thương, thế là cô không hoài nghi nữa.
Khi hai quyển sổ đỏ được đưa vào tay hai người bọn họ, giây phút này, An Noãn bỗng chảy nước mắt.
Trong lòng rõ ràng rất hưng phấn, rất hạnh phúc, nhưng không hiểu vì sao bỗng nhiên cô lại cảm thấy hơi khổ sở, có lẽ là do bọn họ đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi, cuối cùng bây giờ nó cũng đã đến. Hai quyển sổ đăng ký kết hôn này gánh chịu quá nhiều cố gắng và đau xót của họ. Đã mười mấy năm trôi2qua kể từ khi quen biết nhau đến bây giờ, trong đó có bao nhiêu vui cười cùng nước mắt, hiện tại cuối cùng họ đã tu thành chính quả.
Từ cục dân chính ra, việc đầu tiên An Noãn nghĩ tới là gọi điện thoại cho ông cụ Thẩm.
“Ông ngoại, cháu và Mạc Trọng Huy đi đăng ký rồi ạ.”. Ông cụ Thẩm ở đầu bên kia vẫn còn rất mơ hồ, ông cụ hỏi: “Đăng ký cái gì cơ?” “Còn có thể đăng ký cái gì, đăng ký kết hôn ấy ạ.” Ai ngờ ông cụ Thẩm nghe được chẳng những không chúc mừng mà còn mắng lại, “Cái con bé này, sao lại tự quyết định như vậy? Chuyện quan trọng như thế mà không chọn một8ngày tốt. Cũng phải nói trước với mọi người trong nhà một tiếng chứ, thời khắc thần thánh như vậy nhất định phải có mặt cả nhà, cháu không nói tiếng nào cả đã đi đăng ký rồi, cháu bảo ông phải nói với cháu thế nào đây?”
An Noãn ở bên này cười: “Ông ngoại, đăng ký thôi mà, đâu phải là làm hôn lễ.” “Đăng ký thì cũng đăng ký rồi, ông còn có thể nói cái gì nữa. Mau quay về đi, để ông bảo các bác gái cháu làm một bàn thức ăn ngon, chúc mừng cho hai đứa. Còn nữa, cháu gọi cho bác hai cháu đi, để nó cũng mừng.”
Kết thúc cuộc trò chuyện với ông cụ Thẩm, An Noãn gọi điện cho Thẩm6Diệc Minh, nói cho ông ấy biết cô đã đăng ký kết hôn. Thẩm Diệc Minh ở đầu bên kia cũng im lặng rất lâu. “Bác hai, bác hai, bác có đang nghe không ạ? Cháu đi đăng ký rồi, bác không mừng cho cháu sao?” Thẩm Diệc Minh cười, ông nói: “Đương nhiên là bác mừng rồi, mừng đến nỗi không biết nên nói cái gì cho phải.”
Thật ra ông cảm thấy hơi buồn, ông mới tìm được cô về không bao lâu mà cô đã kết hôn rồi. Con gái kết hôn còn thoải mái được sao? Nó có gia đình mới của nó, chỉ sợ sau này sẽ càng ngày càng cách xa ông hơn. Càng nghĩ càng thấy thương cảm.
“Bác hai, ông ngoại nói buổi3tối hôm nay phải làm tiệc chúc mừng cho cháu, bác về nhà nhé?” “Đương nhiên phải về chứ, thời điểm quan trọng như vậy sao bác lại có thể không ở bên cạnh cháu?” Giọng Thẩm Diệc Minh chợt thay đổi, trở nên hơi buồn bã. “Cháu kết hôn rồi, sau này còn thường xuyên về nhà không?”
“Đương nhiên rồi, sau này cháu sẽ đưa cả Mạc Trọng Huy về ở lâu dài trong nhà, bác đừng có ghét bỏ chúng cháu nhé.” Nghe An Noãn nói như vậy, trong lòng Thẩm Diệc Minh mới dễ chịu hơn một chút. Kết thúc trò chuyện với Thẩm Diệc Minh, An Noãn lại gọi cho bác cả, bác ba và đều nhận được lời chúc phúc. Cô còn gọi cho5Thẩm Thần Bằng và Thẩm Thần Phong. Thẩm Thần Bằng nói: “Chúc mừng hai đứa, cuối cùng cũng tụ thành chính quả rồi.” Tâm trạng của anh ta có vẻ hơi sa sút, An Noãn bảo anh ta nhớ tối về nhà ăn cơm, anh ta chỉ nói là nếu có rảnh sẽ trở về. Ngược lại Thẩm Thần Phong rất kích động, anh ta trêu cô, “An Noãn, nhờ phúc của em lấy được một cậu em rể cao phú soái như thế, sau này anh chẳng sợ gì ở cái đất thủ đô này nữa rồi.”
An Noãn nguýt dài, “Anh đã có khi nào sợ đâu.”
Thẩm Thần Phong cười vui vẻ. “Tôi về anh sẽ mua quà cho em, nói đi, em muốn quà gì?” An Noãn nghĩ rồi cười, nói: “Em muốn một thứ để đi lại.”
Thẩm Thần Phong mắng: “Em được gả vào nhà giàu nhất Bắc Kinh mà còn muốn chém tiền của anh à, em có còn là người không đấy? Con gái gả đi đúng là như bát nước hắt ra ngoài, không mang về cho nhà mẹ đẻ thì thôi, ngược lại còn lấy đi thêm.”
Tâm tình của An Noãn đang tốt nên cũng không chí chóe với anh ta.
Hai người nói chuyện một lúc lâu mới cúp điện thoại.
Gọi mấy cuộc điện thoại liền, An Noãn nhìn đồng hồ thấy đã một tiếng trôi qua rồi. Mạc Trọng Huy vẫn yên lặng đứng bên cạnh cô. Mạc Trọng Huy cười hỏi cô: “Em còn muốn gọi cho ai nữa?” An Noãn cười xấu xa, “Em còn muốn gọi cho Lâm Dịch Xuyên nữa, anh đồng ý không?”
Mạc Trọng Huy không tức giận chút nào, ngược lại hắn còn cười, nói: “Em gọi đi, nên gọi báo cho anh ta một tiếng.” “Mạc Trọng Huy, anh nham hiểm quá đấy.”
Cuối cùng An Noãn cũng không gọi cho Lâm Dịch Xuyên mà gọi cho Hứa Vĩ Thần. Cô nói với Hứa Vĩ Thần rằng mình kết hôn, Hứa Vĩ Thần ở đầu bên kia im lặng một lúc lâu, còn hơi ấp úng, cuối cùng anh ta chỉ nói vài câu chúc mừng đơn giản.
Bạn bè đã từng rất thân thiết với nhau, khi tách ra một thời gian dài cũng dần dần trở nên xa lạ. Chỉ có những người yêu nhau, dù có cách xa một thời gian dài, tình yêu sẽ càng sâu đậm.
“Mạc Trọng Huy, tiếp theo chúng ta đi đâu? Về nhà họ Thẩm luôn à?” Mạc Trọng Huy khoác vai cô lên xe, hắn cười và nói: “Về nhà chúng ta trước đã, đến tối lại về bên nhà họ Thẩm.”
“Cũng đúng, chúng ta nên có khoảng thời gian riêng dành cho hai người.” Ngồi trên xe, An Noãn đột nhiên nghiêm túc nói: “Mạc Trọng Huy, anh có muốn gọi điện báo cho bên nhà anh không?” Vẻ mặt Mạc Trọng Huy đang nhẹ nhàng lập tức trầm xuống, hắn nói: “Không cần, chúng ta không cần lời chúc mừng của bọn họ.” An Noãn hơi mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói gì cả. Mạc Trọng Huy không đưa cô về Shine, mà tới căn nhà mới mà lần trước An Noãn nhìn trúng. Đến khu nhà, An Noãn bĩu môi, “Sao lại tới đây? Em cứ luôn cảm thấy nơi này chính là phòng cưới của em và Lâm Dịch Xuyên ấy.” Mạc Trọng Huy giận tái mặt, hắn gõ mạnh lên trán cô một cái, rồi cười và nói: “Em mở to mắt ra mà nhìn kỹ xem ai mới là chồng của em.” Vào đến nhà, An Noãn càng chắc chắn rằng tên này đã có chuẩn bị trước rồi. Mạc Trọng Huy mở cửa, một mùi hương thơm xộc ra. Đứng ở cửa, An Noãn nhìn thấy khắp nơi trên sàn nhà đều được rải cánh hoa hồng.
Bước chân An Noãn dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn hắn, cười khẩy, “Anh có âm mưu gì đúng không?”
Mạc Trọng Huy đóng cửa lại, hắn cong khóe miệng lên, một giây sau, An Noãn bị hắn đè lên người. Hắn ôm lấy mặt cô, kích động hôn lên môi cô. An Noãn vòng tay qua vai hắn, cố gắng đón nhận nụ hôn của hắn. Hai người ôm hôn đi vào phòng ngủ, trên mặt đất, trên giường trong phòng ngủ cũng được rải đầy cánh hoa hồng. “Mạc Trọng Huy, anh tầm thường quá đấy.”
Lời phàn nàn của An Noãn vừa nói ra khỏi miệng, cả cơ thể đã bị hắn ôm ngang lên, đặt trên chiếc giường mềm mại. Có lẽ vì hai quyển sổ đăng ký kết hôn kia khiến bọn họ cảm thấy chuyện ở cùng nhau đã là điều đương nhiên, cuối cùng không cần phải lén lút nữa. Bọn họ đã có thể đường hoàng tuyên bố với toàn thế giới rằng, bọn họ đã là vợ chồng.