“Về sau mẹ con muốn cùng An Hồng Minh đến Giang Thành, ông lại đồng ý. Ba như nổi điên muốn dẫn bà ấy bỏ trốn, thậm chí đã kéo bà ấy lên máy bay rồi, nhưng bà ấy lại nói với ba là bà ấy đã mang thai con gái của An Hồng Minh. Con có biết lúc đó ba hận bà ấy thế nào không? Cuộc đời ba lần đầu tiên cảm thấy bất lực2như vậy, cảm giác muốn bắt nhưng làm thế nào cũng không bắt được.” “Bà ấy cùng An Hồng Minh đến Giang Thành, bởi vì ba mà nhà họ Thẩm không có bất cứ ai dám đi tìm bà ấy. Chúng ta đều không biết bà ấy đã sớm rời đi rồi. Ngay cả lúc mới tìm được con, ba cũng không biết con là con gái của ba, ba chỉ cảm thấy có quá nhiều chỗ8con rất giống ba, sau đó càng ngày ba càng nghi ngờ, đi làm giám định người thân, hóa ra con thật sự là con gái của ba.” An Noãn ôm chặt mình, nhưng cả người đang run rẩy. Cô dùng sức lắc đầu, khàn giọng nói, “Cháu không phải, cháu không phải là con gái của bác, cháu là con gái của An Hồng Minh.”
“An Noãn, xin lỗi, trời mới biết ba muốn nói chân tướng6cho con biết thế nào, muốn nghe con gọi ba một tiếng ba thế nào, nhưng ba không dám, không có dũng khí mở miệng với con. Ba không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ con sẽ rời xa ba. Ba đã có lỗi với mẹ con rồi, ba sẽ dùng cả đời mình để bù đắp cho con. Noãn Noãn, tha thứ cho ba, ba có thể mất đi tất cả, nhưng ba không thể3mất đi con nữa.”
An Noãn ngẩng đầu lên, mắt đã sưng vù, cô hung hăng gằn từng chữ, “Cháu sẽ không gọi bác là ba, vĩnh viễn cũng sẽ không, bởi vì bác không phải.” Thẩm Diệc Minh giơ tay day ấn đường đau đớn, khàn giọng nói: “Con có thể không gọi ba là ba, ba cũng không dám có cái tham vọng xa vời này. Con vẫn cứ coi ba như là bác hại, được5không?” “Xin lỗi, cháu không có cách nào coi như chưa xảy ra chuyện gì được. Bây giờ cháu ghét bác, cháu không muốn nhìn thấy bác, xin bác đi đi, để cháu yên tĩnh một mình.” Thẩm Diệc Minh thở dài, “Con như thế này, ba làm sao yên tâm để con ở một mình? Cùng ba về nhà đi, con về nhà họ Thẩm, chỉ cần ngày nào con chưa tha thứ cho ba, ngày đó ba sẽ không trở về nhà họ Thẩm”
An Noãn gầm lên giận dữ, “Bác vẫn còn là con người à? Bác xứng với bác dâu và anh họ sao? Người phụ nữ đó đi theo bác nhiều năm như vậy, dưỡng dục con cái vì bác, sao bác xứng với bác ấy được? Lúc bác muốn cùng mẹ cháu bỏ | trôn, bác đã từng nghĩ đến bác ấy chưa? Lúc đó bác ấy đã sinh Thần Bằng cho bác rồi.”
Thẩm Diệc Minh cúi đầu xuống, “Ba có lỗi với bà ấy, cho nên luôn rất giày vò. Ba không phải là một người chồng tốt, cùng lúc phụ lòng hai người phụ nữ. Ba cũng không phải là một người ba tốt, đồng thời làm tổn thương hai đứa con. Noãn Noãn, cho ba cơ hội, đế ba bù đắp cho con.”
“Bác có từng nghĩ đến bù đắp cho bác dâu và anh họ chưa? Thần Bằng lớn như vậy, chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu thương của ba. Lúc còn rất nhỏ đã bị bác tàn nhẫn đưa ra nước ngoài, sau khi về nước khó khăn lắm mới thích một cô gái thì bị bác kiên quyết chia rẽ. Lúc còn trẻ bác đã từng vì tình yêu mà điên cuồng, vậy bác đã từng nghĩ đến cảm nhận bây giờ của Thần Bằng chưa? Lúc còn trẻ bác dâu gả cho bác, mấy chục năm như một ngày chung thủy một lòng với bác, vì bác mà chăm sóc người nhà của bác, thậm chí còn đối xử với cháu tốt như vậy. Bác cảm thấy sau này cháu nên đối mặt với bác ấy thế nào đây?”
“Ba xin lỗi.” Trừ ba chữ này ra, ông không biết còn có thể có lời nào để diễn tả sự hổ thẹn của mình. An Noãn hít sâu một hơi, lạnh lùng nói, “Bác đi đi, cháu muốn yên tĩnh một mình.”
“Noãn Noãn.”
“Đi đi!” Cô lớn tiếng gầm lên giận dữ, giọng đã hoàn toàn khản đặc.
Ông đau lòng cau mày lại, qua một lúc lâu, mới xoay người rời đi. Sau khi Thẩm Diệc Minh rời đi, Mạc Trọng Huy gọi điện thoại đến, nghe thấy tiếng chuông điện thoại, An Noãn gần như lập tức ấn nút trả lời. Vào giờ phút này, cho dù chỉ nghe được giọng nói quen thuộc của hắn, cũng có thể làm cho trái tim hoảng hốt của cô dần dần bình tĩnh lại.
“Mạc Trọng Huy, lúc nào anh về”
Vừa mở miệng, giọng cô đã khản đặc. Mạc Trọng Huy ở đầu kia thắt tim lại, “An Noãn, sao thế? Ai bắt nạt em?”
“Bọn họ nói em là con gái của bác hai.” Mạc Trọng Huy hít một hơi, chuyện hắn không muốn xảy ra nhất, cuối cùng vẫn xảy ra rồi. Hắn trầm giọng an ủi cô, “An Noãn, anh đang ở trên đường rồi, đợi anh về.” “Được, em đợi anh về, em rất nhớ anh.” “Cho dù xảy ra chuyện gì, hãy nhớ em vẫn có anh.” Nước mắt im lặng rơi xuống, cô nghẹn ngào nói với đầu kia: “Mạc Trọng Huy, em chỉ có anh thôi, anh mau về với em đi.” Hắn gần như có thể tưởng tượng giờ phút này cô tuyệt vọng và bơ vơ thể nào. Ông trời thật thích trêu người, vào lúc này, hắn lại không có cách nào ở bên cạnh cô. Cúp điện thoại, hắn lập tức gọi điện thoại cho biệt thự ở Giang Thành. Chỉ một lúc, người của biệt thự đã tìm được An Noãn. Thấy những người đã từng quen thuộc này, An Noãn mới cảm nhận được một chút ấm áp.
Bọn họ không phải người nhà, nhưng hết lòng chăm sóc cô, không nói dối, không làm hại cô. Thẩm Diệc Minh đã từng nói với cô, người làm mình tổn thương sâu sắc nhất là mình yêu nhất, hóa ra lời này không giả một chút nào.
Cuối cùng An Noãn cùng mấy người giúp việc đến biệt thự từng ở, cái nhà này cho dù là lúc nào đến cũng đều sạch sẽ, trong sạch mát mẻ. CÔ đến nơi đã từng là phòng của cô, bài trí trong phòng không thay đổi chút nào, đồ dùng gia đình và trên mặt đất không nhiễm một hạt bụi. “Cô An, cô cứ yên tâm ở đây đi, nơi này ngày nào cũng có người quét dọn. Chăn ga cũng là vừa mới thay, cô ngửi thử xem, còn có mùi nắng nữa. Còn quần áo trong tủ quần áo của cô, cứ cách mấy ngày chúng tôi lại lấy ra giặt giũ phơi phóng, cô có thể yên tâm mặc.”
An Noãn nói cảm ơn. Nơi này mới là cảm giác của gia đình, cho dù lúc nào quay về, bọn họ cũng đều bổ trí ổn thỏa tất cả. “Cô An, cô nói cảm ơn khách sáo quá rồi, những năm này chúng tôi vẫn luôn nhận tiền lương. Cô đi tắm trước đi, tắm xong đi xuống ăn, bọn họ nấu mấy món ăn có thích ăn nhất, còn làm bánh ngọt cho cô nữa.”
An Noãn cười gật đầu, xoay người đi vào phòng tắm.
Ngâm mình trong nước nóng, trái tim cô hình như cũng dần dần bình tĩnh lại, ít nhất cô biết, cho dù là lúc nào, cô cũng có nhà để về. An Noãn tắm xong xuống tầng, bọn họ chuẩn bị đầy một bàn thức ăn trong phòng ăn. Mấy năm trôi qua, bọn họ vẫn còn nhớ khẩu vị của cô, tất cả đều là đồ ăn cô thích ăn nhất. Giây phút đó, An Noãn cảm thấy cay cay mắt, đây là sự cảm động người ngoài mang đến cho cô.
“Cô An, vừa rồi anh Mạc đã gọi điện thoại về, anh ấy đã lên máy bay rồi, rất nhanh là có thể về đến nơi” An Noãn gật đầu. Cô thật muốn có thể cùng Mạc Trọng Huy ở đây mãi, vĩnh viễn không về Bắc Kinh nữa.
Đêm hôm đó, An Noãn nằm ở trên chiếc giường quen thuộc, nhưng lại mất ngủ, lăn qua lăn lại làm thế nào cũng không ngủ được. Trong lòng cô luôn trống rỗng, thật hy vọng lúc này Mạc Trọng Huy đang ở bên cạnh, ôm hắn ngủ mới có thể tìm được cảm giác an toàn kia. Thẩm Diệc Minh cũng không trở về Bắc Kinh, ông ở lại một khách sạn của Giang Thành. Ông luôn sai người theo dõi An Noãn, biết người của Mạc Trọng Huy đón cổ đi rồi, ông mới yên tâm.