Tình Đắng



""/ An Noãn chậm chạp không làm gì cả. Tiết Ngọc Lan đứng dậy, mỉm cười đối mặt với An Noãn, “Noãn Noãn, bác cùng cháu đi chuẩn bị đồ đạc nhé.”

Bà kéo cánh tay An Noãn rồi chạy lên lầu, không cho phép cô phản kháng.

Trong phòng ngủ, An Noãn không biết phải đối mặt với bà như thế nào, cô luôn cảm thấy xấu hổ, thậm chí ở sâu trong nội tâm thấy có lỗi với bà.

Tiết Ngọc Lan lên tiếng trước, giọng bà rất nhẹ nhàng: “Noãn Noãn, bác biết gần đây trong lòng cháu khó mà chấp nhận được. Gặp phải loại chuyện như thế này, không ai có thể thản nhiên tiếp nhận. Không dối gì cháu, bác cũng nằm trong phòng rất lâu, trong lòng rất khó chịu. Dù sao đó cũng là chồng của bác,2hai bác đã kết hôn ba mươi mấy năm nay rồi mà trong lòng ông ấy vẫn luôn không có bác. Nếu đổi lại là bất kỳ một người phụ nữ nào khác đều không thể nào chấp nhận được. Đột nhiên mọc ra một đứa con gái, còn là con gái của ông ấy và người mà ông ấy yêu, cháu có biết trong lòng bác khổ sở đến mức nào không? Nhưng mà trong khoảng thời gian này, Thần Bằng vẫn luôn ở bên cạnh làm bạn với bác, để cho bác hiểu được rằng, trong thế giới của bác không chỉ có mình người chồng, còn có con của bác nữa. Những năm qua bác đã khiến Thần Bằng phải chịu thiệt thòi quá nhiều, giờ bác phải sống cho tốt, để tương lai sau này còn yêu8thương con của bác.”

Nói đến Thẩm Thần Bằng, khuôn mặt Tiết Ngọc Lan hiện lên sự áy náy.

“Bác đã quá yêu bác hại của cháu, đến mức vì ông ấy mà hi sinh con của mình. Lúc nó còn nhỏ đã đưa ra nước ngoài, kiểm soát tất cả những thứ nó yêu thích, thậm chí khống chế tình cảm của nó. Bác làm tất cả mọi thứ cũng đều là vì muốn bác hại của cháu vui vẻ, muốn mình trở thành vợ hiền của ông ấy. Nhưng bác đã sai rồi, tới bây giờ bác mới hoàn toàn tỉnh táo lại.”

“Bác gái.” An Noãn khẽ kêu lên một tiếng.

Tiết Ngọc Lan hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nói: “Bác và bác hai cháu đã kết hôn hơn ba mươi năm, cho dù năm đó có yêu thì hiện6tại cũng chỉ còn lại tình thân, chúng ta sẽ còn tiếp tục sống như thế. Mà ông ấy cũng đã đồng ý với bác rằng sẽ đền bù thật tốt cho bác. An Noãn à, chỉ cần như thế là đủ rồi. Nếu như bây giờ bác mà bằng tuổi cháu thì có lẽ bác sẽ liều lĩnh rời khỏi ông ấy, đi tìm kiếm hạnh phúc mới cho mình. Nhưng mà bác đã không còn trẻ nữa, sống đến tuổi này rồi, có thể nói là đã không còn bất cứ ham muốn gì nữa. Bác chỉ hi vọng cuộc sống sau này có thể yên ả đi cùng ông ấy, cho đến lúc già bên cạnh vẫn còn có một người bạn, có người để dựa vào. Bác đã tha thứ cho bác hại của cháu, cháu cũng3nên tha thứ cho ông ấy đi thôi.”

An Noãn cắn môi, mỗi một câu của Tiết Ngọc Lan đều rất thật lòng. “Bác hại của cháu đối với cháu tốt thế nào, bác nghĩ không cần bác phải nhiều lời nữa. Ông ấy đã từng nói với bác rằng, vì cháu, ông ấy thậm chí có thể vứt bỏ cả thế giới này. Đây là thương yêu đến mức nào chứ, nó khiến bác hâm mộ lắm đấy. Thật ra từ rất lâu về trước, lúc bác kết hôn với ông ấy đã biết mối quan hệ của ông ấy với mẹ cháu rồi, nhưng bác vẫn lựa chọn ông ấy, bác có ngày hôm nay cũng là tự làm tự chịu. Nếu như lúc trước bác biết sự thật mà có thể kịp thời hối hôn thì có lẽ mẹ5cháu và bác hai cháu vẫn còn có thể đến với nhau. Mẹ cháu yêu ông ấy không thua kém gì bác, cô ấy không thể nào đến được với bác hại cháu có nguyên nhân lớn nhất là ở bác. Mẹ cháu là một người phụ nữ rất tốt đẹp, cho dù là hiện tại, bác cũng không thể nào hận cô ấy được. Noãn Noãn, không cần vì người khác, chỉ cần vì mẹ cháu thôi cháu cũng nên tha thứ cho bác hai, thật ra đời này ông ấy sống rất vất vả.” Một người dùng ông ngoại tấn công cô, người còn lại dùng Thẩm Diệc Minh tấn công, hai người bác gái cứ như là đã bàn bạc trước với nhau rồi ấy.

Cuối cùng An Noãn bị hai bà đưa lên máy bay.

Quay trở lại mảnh đất này, trong lòng cô càng cảm thấy bất an nhiều hơn và thấy tương lai mù mịt. Chưa kịp về nhà, xe trực tiếp đưa thẳng cô đến bệnh viện. Mạc Trọng Huy thì đến công ty xử lý công việc. Hắn ở Giang Thành với cô lâu như vậy, chắc công ty phải chất đống văn kiện chờ hắn đến phê duyệt. “Ông ngoại mà biết cháu trở về không biết sẽ vui mừng lắm. Chúng ta không nói cho ông biết đâu, để cho ông một niềm vui bất ngờ.” Đến bệnh viện, từ xa cô đã nghe thấy giọng nói mạnh mẽ của ông cụ Thẩm từ trong phòng bệnh truyền ra, “Ba đã nói không muốn ăn gì cả, mang đi hết đi.” Đậu Nhã Quyến bất đắc dĩ, nói: “Cháu thấy chưa, cháu không ở đây, ngày nào ông cũng phát cáu với chúng ta đấy.” Bên trong lại vang ra một câu, “Noãn Noãn không ở đây, ba chẳng nuốt trôi được cái gì cả, muốn ba ăn cũng được, đem con bé kia trở về cho ba.” Đậu Nhã Quyên và Tiết Ngọc Lan cùng cười. Trong lòng An Noãn cũng cảm thấy đắng chát, cô cứ để cho ông cụ phải lo lắng cho mình và thương tâm hết lần này đến lần khác. “Noãn Noãn, nhiệm vụ dỗ ông ngoại ăn cơm giao cho cháu đấy.” Đậu Nhã Quyên vừa nói vừa đẩy cửa phòng bệnh ra, bà vui vẻ nói: “Ba, nhìn xem con đưa ai về này, là tâm can bảo bối của ba đấy.” Ông cụ Thẩm nghe xong thì kích động bật dậy từ trên giường, nhìn thấy An Noãn, ông vén chăn lên muốn xuống giường, An Noãn vội chạy tới ngăn ông. “Ông ngoại, ông đừng cử động.” An Noãn tới chỗ đầu giường của ông rồi ngồi xuống. Ông cụ dùng một tay ôm cô vào lòng, nước mắt tuôn đầy mặt. An Noãn nghẹn ngào: “Ông ngoại, cháu xin lỗi vì đã để ông phải lo lắng.” Nằm ở trong ngực ông, giờ phút này tất cả lo lắng bất an của cô đều như biến mất, chỉ còn lại sự áy náy. Ông cụ cũng không trách cứ gì cô, chỉ vỗ nhẹ lên lưng cô dỗ dành. “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, cháu mà không về nữa là ông ngoại dự định đi Giang Thành rồi.” Trong phòng bệnh, những người khác đứng xem hai ông cháu ôm nhau mà đều rơi nước mắt. “Ông ngoại, sức khỏe ông thế nào rồi? Tại sao lại phải nhập viện?” Ông cụ cười an ủi cô, “Ông ngoại không sao, sức khỏe rất tốt, đều là do đám bác trai, bác gái của cháu sợ ông chết ở trong nhà nên mới tống ông vào bệnh viện.”

“Ông ngoại!” An Noãn không vui cau mày lại, “Các bác ấy cũng là vì muốn tốt cho ông thôi, sao ông có thể nói như vậy ạ? Cháu nghe nói gần đây ông không chịu ăn cơm cho tử tế, tại sao đột nhiên ông lại giống trẻ con như vậy ạ?” Ông cụ cảm thấy hơi xấu hổ, nói với giọng buồn buồn: “Đồ ăn ở bệnh viện quá khó nuốt, ông muốn về nhà ăn cháo cháu nấu cơ.”

Đậu Nhã Quyên và Miêu Dung đứng ở bên cạnh lau mồ hôi, ngày nào các bà cũng mang đồ ăn tốt nhất từ nhà tới, thế mà ông cụ nói cứ như thể các bà ngược đãi ông cụ ấy. Hai người trao đổi ánh mắt, ai cũng cảm thấy bất đắc dĩ.

“Ông ngoại, bây giờ cháu đi về nấu cháo cho ông được không ạ?” Ông cụ vừa nghe An Noãn nói như vậy thì vội vàng nắm chặt tay cô, không chịu buông ra, “Noãn Noãn, cháu đừng đi, cứ ở đây với ông. Đồ ăn của bệnh viện cũng không khó ăn đến như vậy đâu, để ông ăn một ít là được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui