Tiết Ngọc Lan cau mày lại, “Thần Bằng, con nhất định đừng nghĩ như vậy. Hôm nay ông nội đã nói rồi, ông bảo mấy đứa mau chóng lập gia đình đi đây.”
Thẩm Thần Bằng cười tự giễu, tầm mắt trở nên mờ ảo, hờ hững nói, “Người con gái con muốn kết hôn đã là cô dâu của người khác rồi, con còn có thể kết hôn với ai được?”
Tiết Ngọc Lan càng cau mày chặt hơn, siết chặt tay anh ta, chân tình nói, “Con trai, con nhất định phải phấn chấn lên. Con bé đó không phải duyên phận của con, trên đời này vẫn còn rất nhiều cô gái tốt, con nhất định phải mở cánh cửa lòng thử đón nhận người khác. Con cũng không thể vì cô gái đã kết hôn đó mà cả đời không kết hôn2được. Vả lại, nếu con bé đó dứt tình nhanh đến vậy và đã kết hôn với người khác rồi, chứng minh nó cũng không yêu con nhiều.”
Thẩm Thần Bằng phiền não ngắt lời bà, “Mẹ, con xuống dưới thăm ông nội đây.” Nhìn bóng lưng có chút cô quạnh của Thẩm Thần Bằng, Tiết Ngọc Lan thở dài. Chẳng lẽ phải khiến cô gái kia ly hôn rồi cưới về thật sao? Thẩm Thần Bằng đi vào phòng ngủ của ông cụ Thẩm, ông cụ đang đánh cờ với Mạc Trọng Huy, An Noãn thì ở bên cạnh chỉ điểm cho Mạc Trọng Huy. Dưới sự chỉ điểm của cô, chẳng mấy chốc quân cờ của Mạc Trọng Huy đã bị ăn gần hết. Ba người cười vô cùng vui vẻ, cảnh này ấm áp biết bao, thậm chí anh ta còn không8nỡ đi làm phiền. Ông cụ Thẩm cười trêu ghẹo, “Cháu gái, cái trình độ này của cháu còn dám chỉ nước cho người ta, cũng không sợ bị mất mặt sao? Đánh cờ không nói chuyện, cháu đi sang bên kia đi, đừng làm phiền ông với Huy.” An Noãn mếu máo, ảo não nói, “Cháu đi cắt ít trái cây cho mọi người.” Quay người lại nhìn thấy Thẩm Thần Bằng, An Noãn ngây ra, tiếng “anh” nghẹn ở trong cổ họng.
Thẩm Thần Bằng khẽ mỉm cười gượng gạo với cô.
An Noãn vòng qua anh ta ra khỏi phòng ngủ, đi đến phòng bếp. Thẩm Thần Bằng cũng đi theo cô cùng đến phòng bếp.
Trong không gian nhỏ hẹp chỉ có hai người khiến cho bầu không khí càng kỳ lạ hơn.
Thẩm Thần Bằng đứng ở bên cạnh cô một lúc, nhìn6thấy An Noãn cầm dao cắt trái cây, anh ta mới lên tiếng, “Để anh làm cho.” Rồi anh ta cẩn thận rút con dao từ tay An Noãn nghiêm túc cắt.
“Lần này về, không đi nữa chứ?” Thẩm Thần Bằng thuận miệng hỏi. An Noãn thấp giọng trả lời, “Không đi nữa, em sẽ ở bên ông ngoại.” “Ông vui lắm đấy, nhưng cũng chẳng còn bao lâu nữa, em hãy ở bên ông đi.” Nói đến đây, trong lòng An Noãn không nhịn được mà thắt lại, đau đớn.
“Noãn Noãn.”
“Dạ?”
“Anh không ngờ em lại là em gái ruột của anh. Có một khoảng thời gian anh không có cách nào chấp nhận nổi, anh bất bình thay cho mẹ anh. Anh biết chuyện này không thể trách em, em cũng là người bị hại, nhưng trong lòng anh vẫn có vướng mắc3và thấy rất khó hiểu. Tuy nhiên, hôm nay nhìn thấy em, anh phát hiện chuyện này không hề khó tiếp nhận như vậy. Chúng ta vẫn có thể giống như trước đây, thật tốt, chắc quan hệ huyết thống sẽ khiến chúng ta càng thân thiết hơn, được chứ?”
Vành mắt An Noãn đỏ lên, giọng nói có chút nghẹn ngào, “Em có thể ôm anh không?” Thẩm Thần Bằng ngẩn ra, sau đó buông đồ trong tay xuống, dang hai cánh tay ra.
An Noãn dựa vào trong lòng anh ta, cái ôm này khiến bọn họ đều thoải mái.
Cạnh cửa vang lên tiếng huýt sáo không có thiện ý, tiếng Thẩm Thần Phong lưu manh truyền đến, “Chậc chậc, đây là chuyện gì thế hả, hai người là anh em ruột đó.”
Thẩm Thần Bằng siết cánh tay lại, ôm An Noãn chặt hơn.5Những ngày qua anh ta luôn đấu tranh, phân vân, từ nay về sau phải dùng thái độ gì để đối mặt với An Noãn. Bây giờ bọn họ vẫn như trước kia, là anh em, là người một nhà tương thân tương ái. Thật tốt!
Thẩm Thần Phong thấy mình bị ngó lơ bèn đi qua ôm lấy hai người họ, “Cho em ôm với, cho em chút ấm áp nào. Mẹ đang giục cưới, trong lòng em khó chịu.” An Noãn buông bọn họ ra, nghiêm túc nói, “Các anh nên suy nghĩ thật kĩ chuyện hôn nhân, hôm nay ông ngoại đã nói rồi. Em là em gái, em đã kết hôn rồi, các anh không thể mãi không chịu lấy vợ.” Thẩm Thần Phong gãi đầu, phiền não nói: “Cmn anh thật sự không muốn kết hôn, không thích cái cảm giác bị trói buộc một chút nào.” “Đó là bởi vì anh chưa gặp được người mình yêu, gặp được rồi, cho dù vì cô ấy mà vứt bỏ cả thế giới cũng sẽ vui lòng.”
Thẩm Thần Phong dùng ngón tay ngả ngớn khều cằm cô, hừ giọng, “Em đang chê cười anh đấy à? Ai nói anh chưa từng gặp tình yêu chân thành?”
An Noãn bĩu môi, đẩy tay anh ta ra, “Em đi mang trái cây cho ông ngoại đây, hai người độc thân các anh giao lưu với nhau đi.”
An Noãn bê đĩa trái cây rời khỏi phòng bếp, để lại hai anh em.
Lúc này Thẩm Thần Phong mới nghiêm túc nói: “Nhìn thấy anh và Noãn Noãn hòa thuận như ban đầu, em thật sự rất vui. Em còn đang lo xảy ra chuyện đó, sau này nếu như cả đời hai người không qua lại với nhau, vậy thì khó chịu lắm.”
Thẩm Thần Bằng cười lắc đầu, “Ân oán của đời trước không liên quan đến Noãn Noãn, anh và con bé đều là người bị hại. Con bé đó đơn thuần hiền lành như vậy, sao anh nỡ trách nó?” “Con bé này thật tốt số, gặp được người nhà tốt như chúng ta.” Thẩm Thần Phong chuyển chủ đề, “Bây giờ anh và Cổ Thu thế nào rồi, vẫn không quên được cô ấy à?” Ánh mắt Thẩm Thần Bằng lập tức trở nên ảm đạm, thấp giọng nói, “Anh sẽ cố gắng quên đi, cô ấy đã hạnh phúc rồi.”
“Thật sự có thể quên sao? Tại sao không cướp cô ấy lại” Thẩm Thần Bằng nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: “Cướp lại thì đã thể nào chứ? Anh vẫn không mang lại hạnh phúc cho cô ấy được. Bây giờ cô ấy đã có được một cuộc sống yên bình mà cô ấy hằng mong ước, anh không muốn đi phá hỏng nó.”
Thẩm Thần Phong vỗ vai anh ta, cảm khái nói: “Trên con đường tình cảm, chúng ta đều là người số khổ. Không sao, hôm nào em lại tìm mấy cô gái cho anh chọn.”
Thẩm Thần Bằng cười, không nói gì.
Đêm đó, An Noãn và Mạc Trọng Huy vẫn không ở lại nhà họ Thẩm, trở về phòng tân hôn của bọn họ. Hai người nằm ở trên giường, Mạc Trọng Huy không nhịn được nhắc nhở, “Em tránh bác hại như vậy cũng không phải là cách, thế nào cũng có lúc gặp mặt.”