Tiết Ngọc Lan đau lòng, “Ông như vậy sao được. Uống thuốc ngủ sẽ bị lệ thuộc, có tác dụng phụ. Tôi mát xa cho ông, xem có tác dụng không.”
Tiết Ngọc Lan day thái dương giúp ông, Thẩm Diệc Minh gấp sách, vẻ mặt2thoải mái nhắm hai mắt lại. Hôm nay An Noãn dậy rất sớm, chuông báo thức vừa vang lên, không đợi Mạc Trọng Huy tắt đi, cô đã tỉnh rồi. Mạc Trọng Huy thì mơ mơ màng màng ôm chặt cô, lười biếng nói: “Ngoan,8ngủ với anh một lúc nữa đi, bây giờ vẫn sớm.” An Noãn giãy ra khỏi lòng hắn, “Anh ngủ thêm đi, em đi nấu cháo cho ông ngoại.” Người già giống như trẻ con, chỉ cần là cháo An Noãn nấu, ông cụ Thẩm6sẽ ăn rất nhiều, luôn cười nói là mỹ vị nhân gian. Mạc Trọng Huy nhìn thấy An Noãn xuống giường, hắn cũng không ngủ được nữa. An Noãn đang đánh răng rửa mặt thì Mạc Trọng Huy mơ mơ màng màng đẩy cửa đi3vào.
“Mạc Trọng Huy, không phải em bảo anh ngủ một lúc nữa à?” “Ngủ một mình chán lắm.” Hắn cởi quần áo đi tắm. An Noãn hét lên, “Mạc Trọng Huy, anh có thể chú ý chút không, em vẫn còn ở bên trong.” Hắn5cười, “Giữa vợ chồng cần gì chú ý nhiều như vậy?” An Noãn dùng tốc độ nhanh nhất đánh răng rửa mặt xong rồi chạy ra ngoài. Mạc Trọng Huy sốt ruột dặn dò cô, “Bữa sáng để lát nữa anh nấu, em đừng vào phòng bếp.” An Noãn mặc kệ lời hắn. Hắn thật sự coi cô là búp bê thủy tinh, động vào một cái là vỡ à. Mạc Trọng Huy tắm xong đi ra ngoài đã thấy đang bận rộn trong phòng bếp rồi. Hắn tức giận không có chỗ phát tiết, đi đến kéo cô sang bên cạnh, lúc nào cô gái này cũng làm theo ý mình, không chịu nghe lời người khác. An Noãn không nhịn được bĩu môi, “Mạc Trọng Huy, anh có thể đừng cường điệu hóa lên thế không, em không bị bệnh, cũng chẳng có thai, nấu cháo cũng không được à?” “Ngoan, anh không muốn em vất vả, sau này cứ để những công việc nặng nhọc này cho anh làm đi.”
An Noãn hừ lạnh, “Anh không cần cố gắng thể hiện là ông chồng tốt như vậy đâu, ở trong mắt em, anh còn lâu mới phải.” Mạc Trọng Huy cười, thuận miệng hỏi: “Thể ở trong mắt em, ai mới phải?” “Lâm Dịch Xuyên.” An Noãn gần như buột miệng nói ra.
Nói xong cô lập tức hối hận, bởi vì mặt Mạc Trọng Huy biến sắc rồi.
“Mạc Trọng Huy, em định quay lại JM làm.” Những ngày qua Án Noãn vẫn muốn mở miệng nhưng không tìm được cơ hội nào, bây giờ nếu đã như vậy, cô dứt khoát nói ra hết luôn.
Mạc Trọng Huy khẽ cau mày.
“Em quay lại JM làm, thời gian rất thoải mái, lúc có hạng mục thì làm hạng mục, không có hạng mục thì ở bên ống.” “Lúc có hạng mục thì làm hạng mục, em có từng nghĩ lúc có hạng mục, có lẽ một tuần thậm chí một tháng, em đều phải làm đến rất khuya không? Đến lúc đó em lấy đâu ra thời gian ở bên ông? Án Noãn, em có từng nghĩ, bây giờ đối với em mà nói cái gì mới là quan trọng nhất không? Công việc, hay là ông? An Noãn, cùng lắm ông chỉ còn có hai năm nữa thôi. Hai năm này em toàn tâm toàn ý ở bên ông, sau này em sẽ không quá tự trách hối hận. Đợi ông đi rồi, em hãy đi làm, được không?”
An Noãn mím môi, cúi đầu nói: “Em sợ đến lúc đó mới nghĩ đến công việc thì sẽ khó.”
Mạc Trọng Huy bị chọc tức, không vui nói, “Em muốn đi làm anh không phản đối, em tự quyết định đi. Anh hi vọng sau này em đừng hối hận, đừng tùy tiện rơi nước mắt.” Sau khi bị Mạc Trọng Huy nói, tâm trạng An Noãn rất kém. Trên đường đến nhà họ Thẩm, cuối cùng Mạc Trọng Huy không chịu nổi nữa, giơ tay vuốt tóc cô, dỗ, “Ngoan, anh biết em sợ cả ngày ở nhà họ Thẩm, không thể tránh được sẽ gặp bác hai em. Noãn Noãn, nếu như bác hai em cố ý tránh em, em muốn gặp cũng không gặp được. Nếu bác ấy muốn gặp em, cho dù em cố gắng trốn tránh cũng vô dụng. Thật ra em thật sự không cần có áp lực quá lớn, bác gái và Thần Bằng đều sẽ không trách em.”
An Noãn cúi đầu xuống, khẽ nói: “Chính vì bọn họ đối với em quá tốt, em mới buồn.” Mạc Trọng Huy kéo cô vào trong lòng, “Ngoan, bọn họ đối tốt với em, chúng ta sẽ đối tốt lại với bọn họ gấp bội.” Đến nhà họ Thẩm, ông cụ đã ngồi ở phòng ăn đợi rồi, nhìn rất giống trẻ con, nhưng An Noãn lại có chút đau lòng.
An Noãn cầm đồ ăn sáng qua, cười hỏi: “Ông ngoại, hôm nay ông cảm thấy thế nào ạ?” “Nhìn thấy cháu là tâm trạng ông rất tốt, cũng khỏe hẳn lên.”
An Noãn cười, “Ông ngoại, ngày mai cháu làm đồ ăn sáng khác cho ông nhé, ngày nào cũng ăn cháo mất ngon.”
“Không, cháo rất ngon, chỉ cần là cháu nấu sẽ ngon.”
An Noãn gãi đầu, không nỡ nói với ông cụ rằng đây là do Mạc Trọng Huy nấu. “Ông ngoại, ngày mai cháu sẽ qua đây nấu mì cho ông ăn sáng nhé, đổi món đi mới không ngấy.” Ông cụ Thẩm đột nhiên thăm dò hỏi một câu: “Hay là ngày mai cháu ở đây đi, sáng nào cháu cũng chạy qua đây, ông ngoại thương lắm. Hơn nữa Huy đưa cháu đến đây rồi lại phải đến công ty, rất vất vả đúng không?”
An Noãn do dự, không trả lời.
An Noãn ăn sáng cùng với ông cụ, Tiết Ngọc Lan đi từ trên tầng xuống. Bà đi đến trước mặt An Noãn, có chút ấp úng nói: “Noãn Noãn, là thế này, hôm qua bác gọi bác hai cháu về bàn chút chuyện. Tối hôm qua bác ấy mất ngủ, bây giờ vừa mới tỉnh, lát nữa bác ấy sẽ ăn sáng ở nhà, cháu không có ý kiến chứ?”
An Noãn mím môi, không hề nói gì. Chỉ một lát sau Thẩm Diệc Minh đã xuống tầng, ông cụ ở phòng ăn gọi ông, “Diệc Minh, qua đây ăn sáng đi. Hôm nay Noãn Noãn nấu nhiều cháo lắm, con có lộc ăn rồi.”
Thẩm Diệc Minh dừng bước lại, có chút do dự. Cuối cùng ông vẫn thuận theo trái tim mình, tham lam muốn nhìn cô nhiều hơn, tham lam muốn nếm thử tay nghề của cô.
Ông đi đến ngồi xuống đối diện An Noãn, Mạc Trọng Huy tự tay múc cháo cho ông, tên này rất nịnh bợ.
An Noãn luôn cúi đầu, bầu không khí có chút lúng túng.
Ông cụ thấp giọng lo lắng hỏi Thẩm Diệc Minh, “Ngọc Lan nói tối hôm qua con mất ngủ, thường xuyên bị như vậy à?” Thẩm Diệc Minh nhẹ giọng trả lời, “Mới mấy hôm nay thôi ạ.”
“Có phải có nhiều chuyện phiền lòng không, con phải điều chỉnh trạng thái cho tốt.” Tiết Ngọc Lan ngồi xuống bên cạnh Thẩm Diệc Minh, không nhịn được nói: “Ba, ba không biết đâu, gần đây anh ấy đều dựa vào thuốc ngủ. Tối hôm qua về nhà, ở nhà không có thuốc, anh ấy đọc sách đến rạng sáng, ba phải nói anh ấy đi.”
Ông cụ kích động đặt thìa xuống, “Uống thuốc ngủ sao được! Thuốc ngủ không phải là đồ tốt gì! Hay là đến bệnh viện khám xem, không ngủ ngon, sao có thể có tinh thần và thể lực làm việc được?” Thẩm Diệc Minh thấp giọng nói: “Ba, ba yên tâm đi, không phải chuyện lớn gì, con sẽ điều chỉnh thật tốt.”