Suy cho cùng Tiết Ngọc Lan vẫn buồn, bà khẽ gào lên, “ông làm như vậy đều là vì Noãn Noãn đúng không? Bởi vì ba tôi biết thân thể của Noãn Noãn, ông sợ ông ấy làm hại Noãn Noãn, cho nên ông không tiếc bất cứ giá nào muốn đánh đổ ông ấy.”
Thẩm Diệc Minh khẽ cau mày lại.
“Ba bà vì muốn Doãn Hậu Vọng lên mà đã mời tôi đến sơn trang hai lần, bà có biết suýt nữa tôi còn không ra ngoài được không? Nếu như không phải là sớm có chuẩn bị, anh cả và Diệc Bác giúp đỡ, chỉ sợ bây giờ bà đã không nhìn thấy tôi nữa rồi.”
Tiết Ngọc Lan hít một hơi, khẩn trương nói, “Làm2sao có thể như vậy được?”
“Rất nhiều chuyện bà đều không biết, tôi hi vọng bà có thể tin tưởng tối, tôi luôn giảm tổn hại đến mức thấp nhất. Tôi sẽ có trách nhiệm với tất cả mọi người dân, tôi sẽ có trách nhiệm với người nhà tôi, tôi không thể để người như Doãn Hậu Vong trèo lên được. Bà và Doãn Hậu Vọng lớn lên cùng nhau từ nhỏ, ông ta là dạng người gì, tôi nghĩ bà rõ hơn tôi. Một khi ông ta leo lên, nhất định sẽ hủy diệt tất cả những người có uy hiếp với ông ta, người đầu tiên muốn diệt chính là nhà họ Thẩm. Đến lúc đó, có lẽ ngay cả bà cũng không8thể may mắn thoát được. Có lẽ ngay cả nhà họ Tiết, ngay cả hai anh trai của bà không có cách nào may mắn sống sót.”
Tiết Ngọc Lan mím môi, không nói gì nữa.
Doãn Hậu Vọng đúng là kẻ tiểu nhân như vậy, cũng không biết tại sao ông ta lại được lòng ông cụ Tiết. Hai người con trai nhà họ Tiết đều rất ghét ông ta, vẫn luôn có mâu thuẫn. Thẩm Diệc Minh thì ngược lại, quan hệ của ông và hai người con trai nhà họ Tiết rất tốt, bọn họ luôn cam tâm tình nguyện cống hiến sức lực cho Thẩm Diệc Minh. Có lẽ đây chính là sức thu hút của con người, có một số người có năng6lực, tâm địa tốt, tất cả mọi người đều tình nguyện đi theo người đó. Có một số người dùng hết tâm tư nhưng vĩnh viễn không đổi được sự thật lòng của người khác.
An Noãn trở về phòng, Mạc Trọng Huy cũng đi theo cô.
“Mạc Trọng Huy, nếu như anh muốn mắng em thì mời anh ra ngoài, em muốn yên tĩnh một mình.”
Hắn cười, “Đang yên đang lành anh mắng em làm gì!”.
“Không phải anh đứng về phía bác hai em sao? Vừa rồi em rất không nghe lời, em cố ý chọc giận bác ấy.”
Mạc Trọng Huy dịu dàng nói: “Không sai, còn biết mình rất không nghe lời, vậy em không thể ngoan ngoãn, nhất định phải chọc cho bác hai em3tức giận sao? Bác ấy đối xử với em tốt như vậy, chẳng lẽ em không nhìn ra à? Bình thường bác ấy bận thế nào, vì em mà học cách nấu món Giang Thành, chính là vì dỗ em, sao em lại không thể cho bác ấy một bậc thang, để hai người tốt đẹp như xưa. Bây giờ làm cho quan hệ phức tạp hơn, em muốn ngày nào bác hai em cũng phải dựa vào thuốc ngủ để ngủ à?”
“Anh đừng nói nữa.” An Noãn phiền não ngắt lời hắn.
“An Noãn, lúc nào em cũng như vậy, luôn tàn nhẫn với người thương yêu em. Em kiếm cớ, nói ba em ở trên trời sẽ buồn, nói có lỗi với bác gái và5Thần Bằng, những thứ này đều không tồn tại. Bọn họ không có ai sẽ trách em cả, quan trọng là cách nhìn của em.”
“Nhưng hôm nay bác gái nằm ở trên giường, rõ ràng em thấy bác ấy không được vui lắm”.
Mạc Trọng Huy thở dài, “An Noãn, là em quá nhạy cảm thôi, bác gái em không phải người như vậy, có lẽ bác ấy có tâm sự gì khác.”
Thật ra Mạc Trọng Huy cũng biết một chút chuyện của nhà họ Doãn, chỉ là chuyện này không nằm trong phạm vi quản lý của hắn, cũng chỉ nghe vậy mà thôi, hắn không muốn tham dự vào tranh đấu của bọn họ chút nào.
“An Noãn, em thật sự không thể lúc nào cũng nhạy cảm thái quá như vậy nữa, nếu không em sẽ làm tổn thương trái tim người khác. Nói thật, rốt cuộc bác hai em đã làm gì sai? Năm đó bác ấy và mẹ em thật lòng yêu nhau, vì đủ loại nguyên nhân mà không thể đến được với nhau, bọn họ đều là người bị hại. Những năm này bác ấy luôn không biết em là cốt nhục ruột thịt của bác ấy, nếu không làm sao có thể để cho em ở bên An Hồng Minh mãi. Người không biết thì vô tội, nói trắng ra, bác ấy mới là người tổn thương lớn nhất. Người phụ nữ bác ấy thích nhất đã rời khỏi nhân thế, nhiều năm như vậy, bác ấy thậm chí không biết mình còn có một cô con gái. Noãn Noãn, đối với bác ấy tốt một chút đi. Con người có mạnh mẽ thế nào cũng sẽ có lúc yếu ớt. Bác hai em cũng sẽ có lúc đau đớn, thậm chí không thể biểu hiện nỗi đau ra, chỉ có thể âm thầm chịu đựng.”
Những lời Mạc Trọng Huy nói, thật ra An Noãn đều rõ. Thẩm Diệc Minh vì cô mà học cách nấu món Giang Thành, nói không cảm động là giả, nhưng cũng không qua được bức chắn trong lòng cô.
Đêm hôm đó, An Noãn nằm ở trên giường lăn qua lăn lại mãi cũng không sao ngủ được. Mạc Trọng Huy nói đùa, “Em có cần uống thuốc ngủ không?” An Noãn bĩu môi, tức giận hừ giọng nói: “Mạc Trọng Huy, có ai cay độc như anh không? Anh có bản lĩnh thì đi lấy thuốc ngủ đi, em bảo đảm sẽ uống.” Hắn kéo lấy eo cô, dỗ dành, “Được rồi, anh đùa thôi, bây giờ em biết mất ngủ khó chịu thế nào rồi chứ? Nằm ở trên giường, làm thế nào cũng không ngủ được, cái cảm giác này thật sự không dễ chịu một chút nào. Em nghĩ mà xem, bác hai em gần như ngày nào cũng mất ngủ như vậy, có đáng thương không?”
“Mạc Trọng Huy, bác hai em cho anh bao nhiêu tiền, sao lúc nào anh cũng nói thay cho bác ấy thế?” Mạc Trọng Huy cười nói: “Bác ấy cho anh thứ quý giá nhất của bác ấy, em nói anh có thể không nói thay cho bác ấy à?”
“Anh có ý gì? Thứ quý giá nhất của bác ấy là cái gì?” Hắn nhìn lên trán cô, “Biết còn hỏi, thứ quý giá nhất của bác ấy đương nhiên là em rồi.”
An Noãn bĩu môi, không nói gì nữa, dựa vào lòng Mạc Trọng Huy, cũng an phận đi nhiều.
“Mạc Trọng Huy, em đói rồi, anh đi nấu mì cho em đi.”
“Em đó, đáng đời!”
Tuy nói như vậy nhưng hắn vẫn đau lòng, lập tức đi nấu mì cho cô.
Thấy phòng ăn sáng đèn, hắn đi tới, thấy Thẩm Diệc Minh đang ngồi ở trong phòng ăn.
Thẩm Diệc Minh cũng chú ý thấy hắn, ông cười, hỏi hắn, “Muốn vậy rồi, cháu xuống rót nước à?”