An Noãn mặc kệ lời hắn, bò luôn lên giường, “Tại sao em phải tắm? Anh ấy không nôn lên người em.”
“An Noãn! Đi tắm đi!”.
An Noãn vùi mình trong chăn, chỉ thò mỗi đầu ra, “Mạc Trọng Huy, nếu như anh chị em thì ngủ ở sofa đi, hoặc là anh về nhà. Đây chính là địa bàn của em, em làm chủ.”
Mạc Trọng Huy day ấn đường, cuối cùng vẫn bò lên giường, ngủ ở một góc giường, cách xa An Noãn.
An Noãn cảm thấy đáng yêu, nhào qua, đè cả người lên người hắn.
“An Noãn, xuống đi” Mạc Trọng Huy cau chặt mày lại. An Noãn ôm cổ hắn, chết cũng không chịu buông tay. “Mạc Trọng Huy, em còn chưa chế anh, sao anh lại chế em rồi?” Hắn lật người đặt cô xuống dưới, cúi người ngậm lấy môi cô.
An Noãn chỉ2trêu hắn mà thôi, không ngờ người này lại đùa thật, cuối cùng cô bị hắn giày vò đến mức phải xin tha thứ, hắn mới chịu bỏ qua cho cô.
Dựa vào ngực hắn, cô đột nhiên dịu giọng nói nhỏ: “Mạc Trọng Huy, sau này cho dù xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không chia tay được không?”
“Được.”
Nhìn thấy Thẩm Thần Bằng và Cố Thu yêu nhau mà không thể đến được với nhau, giờ Thẩm Thần Bằng thì đau khổ như vậy, An Noãn cảm thấy bùi ngùi, cũng càng quý trọng đoạn tình cảm không dễ dàng gì mới có được này. Chặng đường cổ và Mạc Trọng Huy đến được với nhau và bên nhau gian khổ như vậy, cho nên hai người càng phải quý trọng nhau hơn.
“Mạc Trọng Huy, em hơi đói”
Mạc Trọng Huy cười, “Em muốn ăn cái gì?”8“Em muốn ăn sủi cảo.”
Hắn cưng chiều vỗ má cô, “Anh đi luộc sủi cảo cho em.”
Nhìn bóng dáng cao lớn của hắn đi ra khỏi phòng ngủ, An Noãn thấy ấm áp trong lòng. Cả đời người phụ nữ có thể tìm được một người đàn ông nuông chiều mình vô hạn như vậy, chính là hạnh phúc lớn nhất. Mạc Trọng Huy đi xuống tầng, nhìn thấy phòng khách sáng đèn, hắn đi qua mới nhìn thấy Thẩm Thần Bằng đang hút thuốc. Nhìn thấy Mạc Trọng Huy, Thẩm Thần Bằng cũng ngẩn ra, sau đó cười nói: “Xin lỗi vì hôm nay đã nôn lên người cậu, ngày khác tôi mời cậu ăn cơm nhận lỗi.” Khóe miệng Mạc Trọng Huy giật giật, lạnh lùng hỏi: “Cậu không ngủ đi còn đang làm gì thế?” “Không ngủ được, nằm trên giường khó chịu. Cậu6thì sao, muốn thể này rồi còn không ốm vợ đẹp ngủ, xuống đây làm gì?” “An Noãn đói bụng, muốn ăn.” Mạc Trọng Huy đi vào phòng bếp. Thẩm Thần Bằng cảm thấy hâm mộ hắn. Nửa đêm nửa hôm xuống bếp vì người yêu cũng là một loại hạnh phúc. Nghĩ lại lúc ở bên Cố Thu, phần lớn thời gian đều là Cố Thu chăm sóc anh ta. Hai người chung sống một khoảng thời gian, đều là Cố Thu nấu cơm, làm việc nhà, anh ta chưa bao giờ nấu được cho Cố Thu một bữa cơm. Bây giờ nghĩ lại cuối cùng anh ta cũng hiểu tại sao mỗi lần tặng cô ấy túi xách trang sức nhãn hiệu nổi tiếng, cô ấy luôn không vui lắm. Thẩm Thần Bằng dập thuốc, đi đến phòng bếp. Mạc Trọng Huy ghét bỏ nói: “Trên người cậu nồng nặc mùi thuốc lá, đừng có đến gần tôi.” Thẩm Thần Bằng bĩu môi, nghiêm túc hỏi: “Huy, khi Noãn Noãn ra nước ngoài, những năm đó cậu đã sống thế nào?” Mạc Trọng Huy hơi khựng lại, sau đó trầm giọng trả lời, “Suy sụp tinh thần hơn cậu bây giờ.” “Có thuốc giải không?” “Công việc là một loại thuốc giải. Ngoài ra, muốn cởi chuông phải tìm người thắt chuông, nếu thật sự không bỏ được thì theo đuổi lại.” Thẩm Thần Bằng cười, nói đùa, “Vợ chồng hai người không đồng lòng một chút nào, Noãn Noãn khuyên tôi buông xuống, cậu lại khuyên tôi cướp về.” Mạc Trọng Huy cùng khóe miệng lên, khẽ cười nói: “Cậu tin cô ấy hay tin tôi? Cô gái đó gặp bất cứ chuyện gì cũng trốn tránh, đến bây giờ cô5ấy còn chưa tha thứ cho ba cậu.”
“Đáng đời ông ấy.” Khóe miệng Mạc Trọng Huy giật giật, không vui nói: “Cậu cũng đáng đời, tự mình làm mất rồi, bây giờ chỉ biết ở đây uống rượu hút thuốc. Có bản lĩnh thì khiến mình trở nên mạnh mẽ, không cần dựa vào gia đình đi, đến lúc đó cậu mới có thể do tự làm chủ tình cảm của mình. Nếu là đàn ông thì phần chân một chút.”
Mạc Trọng Huy nói xong bể sủi cảo lên tầng, nhưng An Noãn đã ôm gối ngủ rất say.
Hắn đặt sủi cảo ở bên cạnh, nằm xuống bên cạnh cô, khẽ vuốt sợi tóc rối ở đằng trước ra sau tai cô, ngũ quan cô gái này xinh đẹp như vậy, khiến người ta không rời ra được. Hắn đột nhiên nghĩ, nếu như bọn họ có con, con gái cũng được, con trai cũng tốt, giống cô thì thật tốt biết bao. Hắn giơ tay ôm cơ thể nhỏ bé của cô vào lòng, cô khẽ rên rỉ, tìm một tư thế thoải mái nhất trong lòng hắn, lại mê man chìm vào giấc ngủ. Thẩm Thần Bằng hỏi hắn những năm này đã sống thể nào, đến hắn cũng sắp quên mất rồi. Chỉ là những vết sẹo ở ngực vẫn còn rõ. Trời mới biết bây giờ hắn thỏa mãn thế nào, ôm cô còn hạnh phúc hơn có được cả thế giới. Ngày hôm sau An Noãn tỉnh dậy, nắng đã lên đến đỉnh đầu rồi. Cô dụi mắt, nhìn thấy Mạc Trọng Huy ngồi ở đầu giường đọc sách. Ánh mặt trời màu vàng chiếu lên người hắn, càng tôn lên khuôn mặt vô cùng đẹp đẽ của hắn. Cô không nhịn được muốn làm nũng hắn, gối đầu lên đùi hắn. Mạc Trọng Huy đặt cuốn sách trong tay xuống, cưng chiều sờ má cô. “Mạc Trọng Huy, mấy giờ rồi? Hôm nay anh không cần đến công ty à?” “Gần đây công ty không có việc gì, anh ở nhà với em.” “Bây giờ là mấy giờ rồi?” “Mười giờ.” An Noãn bò ngay dậy, “Mười giờ, không phải ông ngoại vẫn đợi em ăn sáng chứ!” Mạc Trọng Huy cười vén tóc cô, véo má cô, vô cùng cưng chiều nói: “Anh xuống nói với ông rồi, ông bảo để em ngủ thêm.” “Anh nói gì với ông thế?”
Mạc Trọng Huy cùng khóe môi lên, cười nói: “Anh nói với ông, tối hôm qua em mệt.”
“Mạc Trọng Huy, anh!” Hắn nhướng mày, “Anh nói sai rồi à? Tối hôm qua em chăm sóc Thẩm Thần Bằng, rất mệt.”
An Noãn cầm gối lên hung hăng đập hắn hai cái, nhảy xuống giường. Chân vừa chạm đất, Mạc Trọng Huy đã bế cô lên.
“Mạc Trọng Huy, sáng sớm anh đã muốn làm gì hả?” Hắn cười, “Em nghĩ nhiều rồi, trời lạnh, đi chân không dễ bị cảm.”
Khóe miệng An Noãn giật giật, có chút lúng túng. Rửa mặt xong đi xuống tầng, Thẩm Thần Bằng lại đang ở nhà, ban ngày nhìn thấy cậu Thẩm ở nhà không phải là một chuyện dễ dàng.
An Noãn đi qua vỗ vai anh ta, quan tâm hỏi: “Sao rồi? Tối hôm qua uống nhiều rượu như vậy, dạ dày có sao không?”