An Noãn thở hắt ra vì kinh ngạc, Cố Thu thực sự còn quật cường hơn so với tưởng tượng của cô. “Được rồi, đừng nói gì nữa.” Thẩm Thần Bằng hít sâu một hơi. “Về sau mấy đứa đừng nhắc đến cô ấy ở trước mặt anh, anh quyết định sẽ quên cô ấy và tập trung vào công việc, cũng không bài xích các cô gái tốt xuất hiện bên cạnh anh nữa. Mấy đứa thấy có ai thích hợp thì giới thiệu giúp anh đi.”
An Noãn cười trêu, “Cạnh em thì không có, nhưng Mạc Trọng Huy có đấy, hay là để em bảo anh ấy giới thiệu trợ lý Trường cho anh.” Thẩm Thần Bằng cốc một phát lên trán An Noãn, “Tuy anh bị phụ nữ làm tổn thương thật đấy, nhưng anh không yêu đàn ông đâu2nhé, em coi anh là cái gì hả?”
“Em chỉ đùa chút thôi mà.”
Trong đêm tối, tiếng cười vui vẻ và ấm áp tràn ngập phòng ăn. Trong phòng đọc sách của nhà họ Mạc, Mạc Bình Giang và Mạc Bình Sơn đang ngồi đối mặt với nhau, vẻ mặt cả hai ông đều rất căng thẳng, bầu không khí có vẻ hơi nghiêm trọng. “Anh cả, Thẩm Diệc Minh đã bắt đầu đối phó với nhà họ Doãn, hiện tại không ai biết Doãn Hậu Vọng còn sống hay đã chết. Nhà họ Doãn mà bị lật đổ thì không có ai là đối thủ của Thẩm Diệc Minh cả. Người hắn muốn đối phó tiếp theo nhất định sẽ là nhà họ Mạc chúng ta.”
Chân mày Mạc Bình Giang nhíu chặt, trầm giọng nói: “Thẩm Diệc Minh sẽ không đối phó với8nhà họ Mạc. Cậu đừng quên Noãn Noãn vẫn là con dâu của nhà ta. Nếu hắn đã tha cho cậu một lần, chỉ cần cậu an phận thì hắn nhất định sẽ không nhằm vào nhà họ Mạc ta nữa.” “Anh còn chưa đủ hiểu rõ Thẩm Diệc Minh sao? Hiện giờ hắn đang muốn thay toàn bộ người bên cạnh thành người của hắn, người của ông cụ Tiết sẽ bị diệt trừ dần dần, nhà họ Mạc chúng ta cũng không may mắn thoát khỏi đâu. Anh cả, anh hãy tỉnh táo lại một chút đi, đừng nghĩ người ta quá tốt như thế. Thấm Diệc Minh có thể ngồi lên vị trí này, chúng ta làm sao mà so thủ đoạn với hắn được?”
Mạc Bình Giang day trán, hỏi: “Vậy cậu muốn như thế nào? Cậu bây giờ làm6gì còn chức vụ gì nữa, làm sao chống lại được với hắn? Bình Sơn, an phận chút đi, coi như là vì Huy đi, đừng làm thằng bé khó xử nữa.”
“Anh cả, đây không phải là vấn đề em có an phận hay không, mà là Thẩm Diệc Minh vốn không có ý định bỏ qua cho chúng ta. Trong lòng hắn vẫn luôn nghĩ rằng cái chết của Thẩm Diệc Như là do chúng ta gây ra. Hắn là người thù dai như vậy, nhất định sẽ báo mối thù này. Đợi đến lúc hắn trả thù mà chúng ta mới phản kháng lại thì đã quá muộn rồi.”
Mạc Bình Giang mấp máy môi, sắc mặt hơi khó coi. “Anh cả, giờ chúng ta kiên quyết không thể để ông cụ Tiết đổ được, chỉ có ông cụ Tiết mới có3thể khống chế được Thẩm Diệc Minh. Nếu ông ấy đổ thì đến lúc đó thiên hạ này sẽ là của Thẩm Diệc Minh, và những người đã từng cản đường hắn đều sẽ phải chết. Anh cả, anh không thể tiếp tục do dự nữa, hãy quyết đoán đứng về phía công cụ Tiết đi.”
Mac Bình Giang nhíu mày, khẽ nói: “Cậu để anh suy nghĩ một chút.”
“Anh cả, không thể tiếp tục suy nghĩ nữa, chúng ta đã không còn thời gian nữa rồi. Thừa dịp hiện tại thể lực của ông cụ Tiết vẫn còn, chúng ta phải giúp ông ấy, đến lúc đó người được lợi sẽ là chúng ta.” Mạc Bình Giang cau mày: “Cho dù muốn giúp chúng ta cũng bất lực. Trong khoảng thời gian này Thẩm Diệc Minh đã thu lại thực quyền của anh,5chỉ cho anh một cái hư danh thôi. Không có thực quyền thì anh chẳng làm được cái gì cả.”
Mạc Bình Sơn nghiến răng, nói: “Anh xem đi, Thẩm Diệc Minh âm hiểm chưa? Anh đã mất hết thực quyền rồi mà còn muốn đứng về phía hắn, bán mạng thay hắn à? Bây giờ hắn đang ngại An Noãn nên mới không làm gì anh, chờ đến khi tình cảm của An Noãn và Huy ổn định rồi, hắn sẽ lấy các loại cớ để cách chức anh, thậm chí là có thể để anh biến mất mà không ai hay biết. Anh cả, anh tỉnh táo một chút đi, mau đưa ra lựa chọn.”
Mạc Bình Giang càng nhíu mày chặt hơn không nói gì. “Anh cả, không có thời gian do dự đâu, nhà họ Doãn mà đổ, ông cụ Tiết cũng đổ, vậy thiên hạ này thật sự là của Thẩm Diệc Minh rồi, đến lúc đó chúng ta sẽ không có chỗ dung thân.” “Đủ rồi!” Mạc Bình Giang gầm nhẹ, cắt đứt lời ông ta, “Để cho anh yên tĩnh một mình một lúc.” “Anh cả, chính vì anh quá nhu nhược nên đời này mới không bò lên được vị trí cao nhất đấy. Năm đó anh từ bỏ Thẩm Diệc Như cũng là bởi vì e ngại Thẩm Diệc Minh. Anh đã sợ hắn cả đời rồi, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục sợ nữa sao?” Mạc Bình Giang lấy tay chống đầu. Mạc Bình Sơn hít sâu một hơi, hạ giọng dụ dỗ: “Anh cả, anh suy nghĩ cho thật kĩ đi, nếu anh muốn cả một đời bị Thẩm Diệc Minh giẫm dưới lòng bàn chân thì anh cứ tiếp tục giữ lấy cái hư danh này đi.” Từ lúc nhận được cuộc điện thoại của An Noãn, Thẩm Diệc Minh không thể tập trung làm việc được. Nghĩ đến chuyện cô đã tha thứ cho ông, trong lòng ông cực kì mừng rỡ, hận không thể lập tức bay đến bên cạnh An Noãn để ngắm nhìn cô thật kĩ và ôm chặt cô vào lòng.
Nhưng ông vẫn phải làm việc nên chỉ có thể gọi điện thể thổ lộ hết nỗi nhớ của mình. Mà thằng bé Mạc Trọng Huy này cũng rất hiểu chuyện, khiến người khác vui vẻ, ngày nào nó cũng gửi ảnh của Noãn Noãn cho ông.
Có lẽ do ông nợ An Noãn quá nhiều nên ông luôn cảm thấy dù có yêu thương, chiều chuộng cô đến đâu cũng không đủ. Ngồi trên máy bay về Bắc Kinh, ông luôn mỉm cười, vừa nghĩ tới chuyện chẳng bao lâu nữa sẽ được thấy An Noãn, trong lòng ông có sự háo hức không cách nào hình dung được. Mấy chục năm nay, không có cái gì có thể tác động đến ông, nhưng giờ tâm trạng của ông luôn bị ảnh hưởng bởi An Noãn, thế nhưng ông lại rất thích cảm giác đó.
Lúc này, An Noãn đang ở trong phòng khách ngồi đánh cờ với ông cụ Thẩm. Đánh được hai ván, cô thua vô cùng thê thảm, đành phải cầu cứu Mạc Trọng Huy. Cuối cùng dưới sự chỉ dẫn của Mạc Trọng Huy, và ông cụ Thẩm nhường, An Noãn đã thắng được một ván.
“Ông ngoại, ông đã nói chỉ cần cháu thắng được ông một ván là ông sẽ cho cháu quà.” Ông cụ Thẩm cười, hỏi: “Thế cháu thích quà gì?” “Gần đây cháu mới ngắm được một chiếc đồng hồ, mẫu mới ra, phiên bản số lượng có hạn...”
An Noãn còn chưa nói xong, ông cụ Thẩm đã ngắt lời cô, “Cái con bé này, chồng cháu có nhiều tiền như vậy, cháu không vòi nó thì thôi lại còn muốn gạt tiền của ông già này à? Cháu nỡ lòng nào chứ.”
An Noãn cười, “Ông ngoại, ông muốn chơi xấu ạ?”. “Được rồi, được rồi, thì ông mua cho cháu, ông cho cháu tiền, tự cháu đi mua đi.”
An Noãn ôm lấy ông cụ hôn một cái, “Ông ngoại là tốt nhất.” Mạc Trọng Huy ở bên cạnh nhìn mà chỉ biết lắc đầu. Cô nhóc này không phải thiếu tiền, cũng không phải ham mấy thứ hào nhoáng đó, cô ấy chỉ muốn làm nũng với ông cụ, hưởng thụ cảm giác được yêu chiều mà thôi.