An Noãn nũng nịu, “Cháu nhớ bác nên ăn không vào đấy ạ.”
“Cái con bé này, càng ngày càng dẻo miệng, bác mang quà về cho cháu đây này.” Thẩm Diệc Minh bảo người mang quà ra, chính là chiếc đồng hồ đeo tay mà vừa rồi An Noãn muốn ông cụ Thẩm mua cho. “Bác hai, sao bác biết cháu đang muốn có chiếc đồng hồ này, bác biết đọc suy nghĩ ạ?” Thẩm Diệc Minh vuốt tóc cô, ông cười, “Bác cháu mình tâm linh tương thông mà.”
Có lần cô đã vô tình nhắc đến chuyện này trong lúc gọi điện thoại cho ông, và ông đã nhớ kĩ.
“Bác hai, cháu quá yêu bác đấy ạ. Đúng rồi, bác2có chuẩn bị quà cho bác gái không?” Thẩm Diệc Minh cười và nói: “Đương nhiên là có rồi.”
Hầu như ngày nào con bé này gọi điện thoại cũng không quên nhắc nhở ông, ông có thể quên được chắc.
“Bác mua cho bác gái cái gì vậy?” “Một sợi dây chuyền ngọc lục bảo.”
An Noãn kéo cánh tay Thẩm Diệc Minh đi vào nhà, Tiết Ngọc Lan đã nghe tiếng nên đi từ trên lầu xuống.
Bà nghe thấy An Noãn hét to: “Bác gái mau xuống đây đi ạ, bác hại mua quà cho bác này.” Tiết Ngọc Lan tươi cười đi từ trên lầu xuống, “Bác biết rồi, cái con bé này om sòm quá đấy, tất cả mọi người8trong nhà đều nghe thấy hết.”
Thẩm Diệc Minh đưa chiếc hộp được bọc cẩn thận đẹp đẽ đưa cho Tiết Ngọc Lan. An Noãn ở bên cạnh khoa trương, “Oa, cái hộp này đẹp quá, bác hai có lòng thật!” Tiết Ngọc Lan gắt cô một tiếng, nhưng khóe miệng lại cong lên. Bà mở hộp ra, bên trong là một sợi dây chuyền kim cương, mặt dây chuyền đính một viên ngọc lục bảo thuần sắc.
An Noãn hồ lên: “Oa, đẹp quá, rất hợp với khí chất quý phái của bác gái. Bác hại thật có mắt nhìn, bác mau đeo lên cho bác gái đi.”
Thẩm Diệc Minh cười và giúp Tiết Ngọc Lan đeo lên, quả nhiên rất phù6hợp với chiếc váy quý phái của bà. Ông khen thật lòng, “Rất đẹp.” Thấy mặt Tiết Ngọc Lan ửng hồng, An Noãn trêu chọc: “Bác gái đỏ mặt nhé, bác thẹn thùng rồi.” Tiết Ngọc Lan cốc lên trán An Noãn, “Cái con bé này, càng ngày càng linh tinh, là bị ông làm hư đấy.”
Thẩm Diệc Minh cười, ông nắm lấy vai An Noãn và nói: “Hình như con bé bị tôi làm hư thật rồi, phải làm sao bây giờ. Sau này có phải tôi nên nghiêm khắc hơn với nó không?”
An Noãn chu môi, thấy Thẩm Diệc Minh và Tiết Ngọc Lan ở bên nhau tốt như vậy, cô cảm thấy vui mừng hơn bất cứ ai.3Buổi tối thực sự là bữa cơm đoàn viên, tất cả mọi người đều trở về, ngay cả anh họ cả cũng đưa vợ con về. An Noãn chơi với Thẩm Tử Mặc rất vui vẻ, chị dâu cả thấy thế mới nói: “Noãn Noãn, em thích trẻ con như thế thì mau tranh thủ sinh một đứa đi.”
An Noãn hơi giật mình, lập tức nói: “Em không vội, em vừa mới kết hôn mà, đám cưới còn chưa làm đâu đấy ạ.” “Phụ nữ phải nhận lúc còn trẻ mà sinh con, càng lớn tuổi, sinh càng nguy hiểm. Anh họ em gần đây đang thúc chị sinh thêm đứa thứ hai. Anh ấy rất mong chị sinh được đứa5con gái, còn nói con gái là áo bông nhỏ tri kỷ của ba, vì việc này mà chị và anh ấy cãi nhau bao nhiêu lần. Anh ấy chỉ lo muốn một đứa con gái mà không nghĩ đến chuyện phụ nữ sinh con vất vả như thế nào. Nhỡ mà chị chết trên bàn đẻ thì kiểu gì anh ấy sẽ cưới những người phụ nữ khác về nhà ngay, để người phụ nữ khác sinh con cho anh ấy, đến lúc đó Thám Tử Mặc nhà ta sẽ đáng thương biết bao.”
An Noãn nghe mà không nhịn được phải bật cười, “Chị dâu à, chị nghĩ anh cả của em thành người như thế nào vậy! Mà kỹ thuật bây giờ hiện đại như thế, sinh con nào có nguy hiểm đâu.”
“Noãn Noãn, em sai rồi, cái đó thì không chắc đâu. Chị có một người bạn, mang thai lần thứ nhất không cẩn thận bị sẩy thai, về sau rất nhiều năm không mang thai được, đến khi cô ấy có thai thì cũng hơi lớn tuổi rồi. Thời gian trước vào bệnh viện sinh thì bị khó sinh, cô ấy đã lựa chọn cứu con không cứu mẹ. ôi thôi, đừng nhắc đến nữa, nhắc mà thấy thương.”
An Noãn nghe mà trong lòng run rẩy.
Anh cả đi tới nắm lấy vai chị dâu, cười và nói: “Em đừng có dọa em nó thế chứ, mình không muốn sinh thì cứ nói thẳng ra, lại còn muốn tìm Noãn Noãn để em ấy làm thuyết khách à?”
Chị dâu bĩu môi, giận dỗi nói: “Em không muốn sinh thì có tác dụng gì không hả?”
“Không có tác dụng gì. Bởi vì anh thật sự rất muốn có con gái.” “Vậy anh để cô khác sinh con cho anh đi nhé, em không sinh được con gái.”
“Được rồi, anh mà sinh con với cô khác thật, em lại khóc.” Nhìn anh họ và chị dâu yêu thương nhau như vậy, trong lòng An Noãn có cảm giác xúc động không nói lên lời. Cô chỉ hi vọng đời này có thể sinh được đứa con cho Mạc Trọng Huy, cho dù là con trai hay con gái cũng được. Nhưng bọn họ vẫn luôn cố gắng mà mãi không thấy động tĩnh gì. Có lẽ cô nên đi bệnh viện kiểm tra xem sao, không thể tiếp tục trốn tránh nữa.
Đến bữa tối, cảm xúc của An Noãn hơi chán nản. Thẩm Diệc Minh ngồi bên cạnh liên tục gắp thức ăn cho cô, nhưng An Noãn lại cảm thấy vô vị. Thẩm Diệc Minh trêu cô, “Không phải cháu nói vì nhớ bác nên ăn không vào à, giờ cả nhà ở bên cạnh cháu, sao cháu vẫn không ăn hả?” An Noãn nhếch miệng, vùi đầu vào ăn. Đậu Nhã Quyên ngồi cạnh con trai, cũng liên tục gắp thức ăn cho Thẩm Thần Dật. Cho dù con cái có lớn đến thế nào, đã lập gia đình hay chưa thì ở trong mắt cha mẹ, chúng vẫn chỉ là đứa trẻ. Bà phàn nàn: “Giờ có gia đình riêng rồi nên không để ý đến mọi người nữa hả, bây giờ muốn gặp con cũng khó khăn.” “Mẹ, con và Du Hạ đang chuẩn bị sinh đứa thứ hai, đến lúc cô ấy mang thai, chúng con sẽ chuyển về đây ở để thuận tiện cho mọi người chăm sóc cho cô ấy.” Chị dâu cả trừng mắt với Thẩm Thần Dật. Ngược lại, Đậu Nhã Quyền tỏ ra rất phấn chấn, bà kích động nói: “Hai đứa định sinh đứa thứ hai thật à? Không phải mẹ đang nằm mơ đấy chứ?” Thẩm Thần Dật cười nói đùa, “Vốn bọn con còn hơi do dự, nhưng bây giờ thấy Noãn Noãn được yêu thương như thể ở nhà ta, bọn con lại muốn sinh thêm một đứa con gái.” Chị dâu cả không nhịn được hừ giọng: “Là anh muốn sinh chứ không phải chúng ta, lại còn tìm cho mình một đống lý do. Anh nghĩ rằng em sống quá thoải mái nên mới cố gắng gây phiền toái cho em chứ gì?”
Ông cụ Thẩm cười ngắt lời cô, “Sao chuyện sinh con lại là phiền toái được. Thần Bằng và Thần Phong chẳng có đứa nào kết hôn cả, ông chẳng trông cậy được vào mấy đứa nó rồi, chỉ còn có mỗi cháu và Noãn Noãn thôi đấy. Hai đứa cố sinh nhiều chắt trai, chắt gái cho ông, để nhà họ Thẩm chúng ta càng thêm náo nhiệt.”