Thẩm Diệc Minh vẫn thở dài, tự giễu nói, “Đã bao lâu rồi con mới gọi ba là bao nhỉ?” Khoảnh khắc đó, trái tim Thẩm Thần Bằng như bị cái gì đó đâm trúng, có sự khó chịu không nói ra được thành lời.
“Ba biết con luôn rất hận ba, hận ba đưa con ra nước ngoài từ khi con còn nhỏ như vậy, thật ra ba làm như vậy là đang bảo vệ con, ba có nỗi khổ của ba. Ba đi con đường này, ba phải bảo vệ tốt cho người nhà của mình. Có lẽ ba luôn rất may mắn, cả con đường này đều thuận buồm xuôi gió, nhưng trong mắt người khác lại là bộc lộ tài năng, có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào ba như hổ đói. Cho nên ba không thể không đổi2tên đổi họ cho con đưa con ra nước ngoài du học. Những năm này, ba chưa bao giờ giải thích với con. Ba luôn cảm thấy con trưởng thành rồi thì sẽ từ từ cảm nhận được nỗi khổ không thể không như vậy của ba. Không ngờ hiểu lầm giữa chúng ta lại càng ngày càng sâu, sâu đến nỗi khó mà hóa giải.”
Thẩm Thần Bằng dùng sức cắn chặt môi, siết chặt hai tay vào nhau.
“Thần Bằng, chuyện của ông ngoại con đợi hai bác con về rồi ba sẽ tự nói rõ. Tối nay cứ từ từ, hai ba con ta tháo gỡ nút thắt trong lòng đi.” Thẩm Thần Bằng cắn răng, thấp giọng nói: “Những năm qua, con chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu của ba.” “Ba thừa nhận, ba quá bận rộn công việc8mà lơ là con. Ba cũng thừa nhận ba không đủ quan tâm mẹ con. Nhưng chung quy lại con vẫn là con trai ba, sao ba có thể không yêu con được?”
“Những năm ở nước ngoài, điều con buồn khổ nhất chính là mỗi lần đến lễ tốt nghiệp, bạn học bên cạnh luôn có người nhà tham gia, mà con luôn luôn chỉ có một mình. Sau khi về nước, con gặp Cố Thu, cô ấy là cô gái đầu tiên mang đến cho con cảm giác ấm áp. Cô ấy nấu cơm cho con, giặt quần áo cho con, khiến con cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, con thật sự rất yêu cô ấy, rất muốn ở bên cô ấy. Nhưng mỗi lần con rất cố gắng để ở bên cô ấy thì đều bị mọi người6phá hỏng.”
Thẩm Diệc Minh buồn rầu nói: “Đúng, trong chuyện này ba thừa nhận ba mẹ làm chưa đủ tốt. Ba mẹ chỉ đơn thuần hy vọng con có thể tìm được một cô gái môn đăng hộ đối, hai đứa có tiếng nói chung, rất nhiều kinh nghiệm giống nhau. Thân phận, trình độ học vấn, lối sống của cô gái kia hoàn toàn không ăn khớp với con, ba sợ cho dù hai đứa có ở bên nhau, tương lai cũng sẽ có rất nhiều mâu thuẫn. Ban đầu ba tưởng là con chỉ vui chơi một chút mà thôi, sau đó ba tưởng là con cố ý giận dỗi ba, có thể nào ba cũng không ngờ tình cảm của con lại sâu đậm như vậy.”
Thẩm Diệc Minh hít sâu một hơi, nói tiếp: “Ba không cần dùng hôn nhân3của con để củng cố địa vị của ba, điểm này con hoàn toàn có thể yên tâm, cho nên từ trước đến nay ba cũng chưa từng ép con đi xem mắt với ai. Ba thật sự hy vọng con có thể sống tốt hơn. Nếu như con vẫn không bỏ được cô gái kia, vẫn muốn con bé đó, vậy thì giành nó về đi, ba sẽ không phản đối nữa.”
Thẩm Thần Bằng lắc đầu, “Không được, cô ấy đã có cuộc sống mới của mình rồi. Có lẽ ba nói đúng, cô ấy không hề thích hợp với con.”
“Thần Bằng, trong chuyện của Noãn Noãn, ba rất cảm ơn con, con không vì thân thể của Noãn Noãn mà ngăn cản nó, ngược lại càng thương yêu nó hơn, chuyện này làm ba rất vui vẻ yên tâm.”
Thẩm Thần Bằng5cười, nghiêm túc nói: “Noãn Noãn vốn là một cô gái khiến người ta rất yêu thích, có thể có một cô em gái như vậy cũng là vinh hạnh của con. Con sẽ vẫn thương em ấy yêu nó chăm sóc cho em ấy như vậy, bất cứ ai cũng đừng hòng bắt nạt em ấy trước mặt con.”
“Con trưởng thành rồi, đã là một người đàn ông có trách nhiệm rồi.” Thẩm Diệc Minh cảm khái nói, trong lòng ông rất vui vẻ, dường như có nhiều phiền não hơn nữa cũng có thể tạm thời quên đi.
Đêm hôm đó, cuối cùng hai ba con cũng hóa giải được nút thắt nhiều năm trong lòng.
“Thần Bằng, bây giờ hình như ba càng thương yêu Noãn Noãn hơn, bởi vì ba mươi năm qua ba đã nợ nó quá nhiều, khiến nó chịu không ít khổ cực.”
Thẩm Diệc Minh nói uyển chuyển như vậy, Thẩm Thần Bằng mím môi, hậm hực nói, “Ba, ba bớt bớt đi, ba chính là trọng nữ khinh nam.”
Thẩm Diệc Minh ha ha cười thành tiếng, “Được, ba thừa nhận.” “Con bé Noãn Noãn biết làm nũng, biết dỗ người khác, con không học được như em ấy, cho nên ba thương em ấy hơn, con cũng nhận.” “Đúng vậy, trong nhà này có chuyện gì là không bị nó dỗ chứ.” Nghĩ đến dáng vẻ làm nũng của An Noãn, Thẩm Diệc Minh không nhịn được cong khóe miệng lên, cũng không biết bây giờ con bé đó ngủ thế nào rồi, có gặp ác mộng không. Hai ba con nói chuyện cả đêm đến tận lúc rạng sáng Thẩm Diệc Minh mới đứng lên, cười nói, “Chúng ta về nhà trước đã, ba đã đồng ý với Noãn Noãn ăn sáng cùng với nó rồi.” “Chậc chậc, ba chưa bao giờ nhớ sinh nhật con, thế mà chuyện này lại nhớ rõ như vậy.”
Thẩm Diệc Minh cười. “Chuyện của ông ngoại con đừng nhúng tay vào, tin tưởng ba, ba không phải là một người không phân biệt được nặng nhẹ, huống hồ còn có hai bác con nữa, con sợ cái gì. Về nhà đi, có thời gian thì ở bên mẹ con nhiều hơn.” Có lời này của Thẩm Diệc Minh, Thẩm Thần Bằng yên tâm hơn nhiều rồi.
Bọn họ cùng trở về nhà họ Thẩm, lúc đó Noãn Noãn vẫn chưa xuống tầng.
Thẩm Thần Bằng không nhịn được trêu chọc, “Ba nhớ ăn sáng với em ấy, hình như người nào đó lại không để chuyện này trong lòng rồi.”
Mạc Trọng Huy tỉnh từ sáng sớm, phát hiện cơ thể người trong lòng rất nóng, hắn dùng trán kiểm tra nhiệt độ của cô, nóng hầm hập. Hắn vội vàng dùng nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể cho cô, sốt cao 39 độ. Mạc Trọng Huy cau chặt mày lại, hình như sức khỏe của cô gái này càng ngày càng kém.
Hắn vội vội vàng vàng đi xuống tầng tìm người. Thẩm Diệc Minh thấy hắn, vội hỏi, “Huy, Noãn Noãn đâu? Con bé vẫn chưa dậy à?”
“An Noãn bị sốt rồi ạ.”