Tình Đắng



Mặt ông cụ lập tức xanh mét.

“Xin mày hãy tha cho Thi Hàm.”

Người chưa bao giờ cúi đầu như ông ta lại dùng chữ “xin”. “Xin lỗi, lần này ai cầu xin cũng vô dụng. Những năm qua ông luôn khống chế tối, coi tôi là con rối của ông. Bây giờ ông lại còn muốn kéo tôi xuống, đưa Doãn Hậu Vọng lên. Nể tình Ngọc Lan và Thần Bằng, tôi đã cho ông rất nhiều cơ hội rồi, nhưng ông vẫn u mê không tỉnh ngộ, chạm đến tranh giới cuối cùng của tôi. Ông tưởng là chuyện ông làm năm đó rất bí mật, có thể lừa dối giấu giếm sao? Ông sai rồi, chỉ cần tối đi điều2tra, không có gì không tra được. Cái chết của Diệc Như cũng có liên quan đến ông!” Một câu cuối cùng Thẩm Diệc Minh gần như gầm lên. Ông cụ Tiết ngẩn ra, sắc mặt vốn xanh mét lập tức trở nên tái nhạt. Diệc Như vì tác thành cho tôi và Ngọc Lan mà trốn đến Giang Thành, tại sao ông còn không chịu bỏ qua cho bà ấy? Để bà ấy rời khỏi nhân thể ở tuổi như hoa như ngọc, để đứa bé bà ấy mới sinh ra từ nhỏ đã không có mẹ. Tại sao ông có thể ra tay độc ác như vậy!”

Ông cụ Tiết: “Chuyện này có thể trách ai, còn không phải là trách8mày à, mày luôn nhớ mãi không quên nó. Sự tồn tại của Thẩm Diệc Như uy hiếp trực tiếp đến địa vị của con gái tao, chưa loại trừ nó, trong lòng tao sẽ bất an.”

“Vậy ông có biết hay không, ba mươi năm, tôi chưa bao giờ đi tìm bà ấy? Bởi vì tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ phản bội Ngọc Lan, ngay cả An Noãn cũng là một lần ngoài ý muốn.”


Ông cụ Tiết nghiến răng, hung ác nói: “Nếu như biết con bé kia là con của mày, năm đó tao sẽ không giữ nó lại rồi. Bây giờ hối hận đã vô dụng, tạo chỉ trách năm đó tao quá nhân từ.”

“Nhân từ?” Thẩm Diệc Minh6cười lạnh, “Năm đó An Hồng Minh chết cũng là một tay ông sắp đặt, Noãn Noãn ngồi tù cũng có liên quan đến ông đúng không?” “An Hồng Minh tự tìm chỗ chết, tao chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Con gái bảo bối của mày ngồi tù cũng không liên quan đến tao, chẳng qua tao chỉ ngăn cản người khác cứu nó. Lúc đó nếu tao biết nó là con gái mày, tao đã để cô ta ngồi tù mọt gông rồi! Đâu có để cho nó có cơ hội nhận tổ quy tông.”

Thẩm Diệc Minh siết chặt hai tay lại thành nắm đấm.

“Thẩm Diệc Minh, mày còn muốn biết cái gì nữa?”

Thẩm Diệc Minh hít sâu, cười3lạnh nói: “Tôi muốn biết cái gì, tôi sẽ tự đi điều tra. Có điều có chuyện này tôi phải nói cho ông biết, nếu không ông sẽ chẳng hay biết gì, mang chân tướng vào trong quan tài.”

Ông cụ Tiết cau chặt mày lại. “Ông tưởng Doãn Thi Hàm thật sự là con gái ông à?” “Mày có ý gì!” Ông cụ Tiết gầm lên thành tiếng. “Thông minh như ông lại bị kẻ ngu ngốc như Doãn Hậu Vọng chơi đùa xoay mòng mòng. Hắn dâng hiến vợ mình cho ông là thật, cũng chỉ có tên súc sinh đó mới có thể làm ra loại chuyện không bằng súc sinh như vậy, nhưng Doãn Thị Hàm không phải là5cốt nhục của ông!”

“Mày nói linh tinh!”

Thẩm Diệc Minh lắc đầu, “Ông thông minh cả đời, nhưng lại hồ đồ trong chuyện này. Tôi không biết sao Doãn Hậu Vọng lại làm được, khiến ông tín nhiệm hắn như vậy, có lẽ bởi vì hắn trung thành đến nỗi dâng hiến vợ mình cho ông, cho nên ông mới tin tưởng không nghi ngờ lời hắn.” Thẩm Diệc Minh nói rồi lấy một phần tài liệu đưa cho ông ta, “Đây là báo cáo giám định DNA của ông và Doãn Thi Hàm, không biết ông xem có thể hiểu không, nói tóm lại, ông và Doãn Thi Hàm không có quan hệ huyết thống. Còn có một phần là báo cáo giám định của Doãn Thi Hàm và Doãn Hậu Vọng, thật ra Doãn Thi Hàm là con gái ruột của Doãn Hậu Vọng.”

Ông cụ Tiết tê liệt trên giường.

“Nếu như không có Doãn Hậu Vọng, ông vốn có thể an hưởng tuổi già, sống cuộc sống cuối đời yên bình, để lại danh tiếng tốt cho người đời. Nhưng ông lại cứ tìm đường chết, cuối đời còn không được yên ổn. Nhưng may mà có Doãn Hậu Vọng, nếu không chuyện xấu ông làm những năm này sẽ như đá chìm đáy biển. Ông có biết vì sao tôi đột nhiên lại điều tra về cái chết của Diệc Như, cái chết của An Hồng Minh và việc Noãn Noãn ngồi tù không? Bởi vì Doãn Hậu Vọng khai ông ra, hắn ngây thơ muốn dùng những chân tướng này để đổi lấy cái mạng ti tiện của hắn, tôi nói hắn ngu, bây giờ ông tin rồi chứ?” “Đủ rồi, đủ rồi, mày ra ngoài đi.” Ông cụ Tiết uể oải nói, sắc mặt tái nhợt dọa người. “Đây là lần cuối cùng tôi đến gặp ông, lần sau gặp ông chính là tang lễ của ông.” Thẩm Diệc Minh nói rồi xoay người rời đi. Lúc đi đến cạnh cửa, ông bị gọi lại.

“Đợi đã!” Thẩm Diệc Minh quay người lại. “Đừng vì chuyện của tao mà hận Ngọc Lan! Nó khác tao, nó là một đứa bé hiền lành, thế giới của nó luôn rất đơn thuần. Tất cả mọi chuyện tao làm, nó đều không biết.”


Thẩm Diệc Minh cười khẽ, thản nhiên nói: “Từ nay về sau đổi xử với bà ấy thế nào, còn phải xem tâm trạng của tôi.”

“Mày!”

Rời khỏi sơn trang, Thẩm Diệc Minh không có cách nào bình tĩnh được.

Lúc Doãn Hậu Vọng đột nhiên khai ra hết tất cả những thứ này, ông đã đến Giang Thành một chuyến, đích thân đi điều tra chuyện năm đó, chân tướng khiến ông cảm thấy đáng sợ. Năm đó đúng là Diệc Như chết vào ngày sinh, nhưng không phải do sinh khó, tất cả đều là do ông cụ Tiết làm. Ông ta lại có thể ra tay độc ác với một sản phụ như vậy, thủ đoạn này làm công nghẹn họng trân trối. Ông lại đi điều tra chân tướng An Hồng Minh xảy ra chuyện, quả nhiên tất cả cũng là ông cụ Tiết tính kể sau lưng. Cũng không biết Huy đưa An Hồng Minh đi cấp cứu trước mắt công cụ như thế nào.

Noãn Noãn ngồi tù, đương nhiên ông cụ cũng không tránh được liên quan, thậm chí không có bất cứ điều tra nào, trực tiếp bị định tội. Ngay cả năm đó Huy một tay che trời ở Giang Thành cũng không thể làm gì.

Ông day thái dương, rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện ông không biết chân tướng nữa? Cho dù còn có bao nhiêu chân tướng, cái chết của Diệc Như cũng có liên quan đến ông, Noãn Noãn chịu nhiều khổ sở như vậy cũng có liên quan đến ông.

Đời này ông nợ hai mẹ con bọn họ quá nhiều, quá nhiều. “Thủ trưởng, ngài không sao chứ?”


Thẩm Diệc Minh khẽ lắc đầu

Thủ trưởng, bây giờ phải đi xử lý hai anh em nhà họ Mạc à?”

Thẩm Diệc Minh khẽ nói, “Không vội, về nhà họ Thẩm thăm Noãn Noãn trước đã.”

Giây phút đó, ông muốn đi về thăm và ôm An Noãn. Ông nợ cô nhiều như vậy, ông sẽ dùng từng ngày ở tương lai để đền bù cho cô. Những thứ ông nợ Diệc Như, cũng sẽ bù đắp hết cho Noãn Noãn.

Xe đến nhà họ Thẩm, Thẩm Diệc Minh vội vàng xuống xe, chạy thẳng đến phòng ngủ của An Noãn.

Tất cả mọi người đều đang ở đó, ông cụ Thẩm đang ngồi ở cạnh giường nói chuyện với An Noãn. Cô đã truyền dịch xong, dựa vào giường, nhìn sắc mặt tốt hơn nhiều, cũng có chút tinh thần rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận