“Trước đây nó lựa chọn kinh doanh, bác luôn phản đối, bác muốn nó đi theo con đường chính trị giống bác. Bây giờ thì bác đã nghĩ thông suốt rồi, cũng hối hận rồi, con đường này bác đi quá cực khổ, không thích hợp với Thần Bằng. Bây giờ bác chỉ hy vọng nó sống cuộc sống thật đơn giản, có thành tựu ở lĩnh vực của mình.” “Cậu ấy nhất định sẽ không khiến bác thất vọng đâu.” Thẩm Diệc Minh khẽ mỉm cười, “Chỉ mong như vậy.” Hai người lại nói chuyện làm ăn một lúc, lúc đi ra khỏi phòng sách, Thẩm Thần Bằng vừa vặn về đến nơi. Anh ta nhìn bọn họ một cái, cười trêu chọc, “Chậc chậc, hai người2đang bàn bạc chuyện quốc gia đại sự gì thế? Chẳng lẽ lại muốn ra tay với ai à?” Thẩm Diệc Minh mắng nhẹ: “Không có lúc nào nghiêm túc cả.” “Ai nói con không có lúc nào nghiêm túc, con về nhà thăm em gái con, đây chính là một chuyện nghiêm túc.” Thẩm Diệc Minh cau mày nói: “Noãn Noãn ngủ rồi, đừng đi làm ồn nó.” Thẩm Thần Bằng không phục, “Con chỉ nhìn em ấy cũng không được à?”
Thẩm Diệc Minh nghẹn họng. “Được rồi, được rồi, thật ra là con đến tìm Huy, có chút việc muốn tìm cậu ấy giúp. Huy, Noãn Noãn ngủ rồi, chắc là cậu có thời gian nhỉ, cho tôi mượn mấy phút nha.”
Mạc Trọng Huy bị Thẩm8Thần Bằng kéo đi, Thẩm Diệc Minh thì đến phòng của An Noãn. Cô gái trên giường lớn đang ngủ rất say, nhưng cho dù ngủ rồi, chân mày cô vẫn đang khẽ cau lại.
Ông đi đến ngồi xuống cạnh giường, giơ tay vuốt nhẹ ấn đường cô. Bỏ lỡ ba mươi năm lớn lên mỗi ngày của cô, ông sẽ không bỏ lỡ tương lai của cô nữa. Cô rất giống mẹ cô, tính cách lương thiện, nhưng sự bướng bỉnh và cố chấp lại hoàn toàn giống với ông.
Mặt mũi không thể bắt bẻ, nhưng tính cách là khuyết điểm di truyền lớn nhất của bọn họ. Có lẽ chính vì như vậy, cô mới càng thu hút người khác, khiến người ta thương yêu thế6nào cũng cảm thấy không đủ. Ông cúi người xuống, khẽ hôn lên trán cô, hy vọng cô có thể yên tâm ngủ ngon giấc. Tiết Ngọc Lan nhìn thấy cảnh này, bà đứng ở cạnh cửa, do dự có nên đi vào phá vỡ sự yên tĩnh đẹp đẽ này không. Hình ảnh quá mức quen thuộc, nhưng đáy lòng bà vẫn hơi đau đớn. Bà đã từng nhiều lần thấy Thẩm Diệc Minh nhân lúc Thẩm Diệc Như ngủ, hôn lên trán bà ấy. Sự yêu thương giấu kín đó khiến bà luôn hâm mộ.
Rốt cuộc, bà vẫn gõ cửa. Thẩm Diệc Minh cười hỏi bà, “Có chuyện gì thế?” Tiết Ngọc Lan khẽ nói, “Ông có rảnh không? Tôi muốn trò chuyện với ông mấy3câu.”
“Muốn nói cái gì, bà cứ nói đi.”
“Đổi chỗ khác đi, tôi sợ đánh thức Noãn Noãn.”
Thẩm Diệc Minh khẽ cau mày, nhìn người ngủ say trên giường, đứng dậy đi ra khỏi phòng. Đến phòng của bọn họ, Thẩm Diệc Minh thấp giọng nói: “Bà muốn nói chuyện của ba bà đúng không? Nói đi, bà có suy nghĩ thế nào?” “Tôi đã nghe hai anh nói quyết định của ông rồi. Tôi biết một khi ông đã quyết định, nếu muốn thay đổi rất khó, nhưng tôi vẫn thử xem, hy vọng ông có thể tha cho ba tôi, để ông ấy đến Thẩm Dương với anh cả.” Thẩm Diệc Minh day ấn đường, thở dài nói: “Bà không nên nói chuyện này với tôi, người5tôi không muốn từ chối nhất chính là bà, nhưng bà lại làm khó tối. Là vợ chồng, tôi thật hy vọng bà có thể ủng hộ tất cả mọi quyết định của tôi vô điều kiện.”
Tiết Ngọc Lan tức giận, bà khẽ gầm lên, “Những năm này đã lúc nào tôi phản đối ông chưa? Cái gì tôi cũng nghe theo ông, nhưng lần này đối tượng là ba tôi, ông bảo tôi ủng hộ ông giam lỏng ba tôi à? Ông ấy đã hơn tám mươi tuổi rồi, không sống được mấy năm nữa, đã chẳng làm được gì nữa rồi, ông không thể bỏ qua cho ông ấy để ông ấy an hưởng tuổi già, nhất định phải làm tuyệt tình như vậy sao? Giam lỏng ông ấy ở trong sơn trang, ông ấy không chịu nỗi đả kích này đâu.”
“Dưỡng lão ở sơn trang và dưỡng lão ở nơi khác có gì khác nhau? Không phải ông ấy luôn ở sơn trang sao, tại sao mọi người lại nhìn thành giam lỏng, cứ coi như tất cả chưa xảy ra chưa thay đổi đi.”
“Cái gì gọi là chưa xảy ra chưa thay đổi? Người bên cạnh ông ấy đổi hết thành người của ông, bây giờ ngay cả một người để tâm sự ông ấy cũng không có. Tám mươi tuổi rồi, mỗi lời nói mỗi hành động đều bị người giám sát, ông ấy có thể chịu được sao? Một chút tự do cũng không có, như vậy còn có thể coi là người à?” Thẩm Diệc Minh khẽ thở dài, “Ông ấy là ba bà, bà có thể nghĩ như vậy tôi có thể hiểu, nhưng bà có đứng ở lập trường của tôi nghĩ cho tôi không? Lần này Noãn Noãn không bị thương, chỉ bị sợ hãi, nếu như Noãn Noãn xảy ra chuyện gì, ai có thể đến một Noãn Noãn nguyên vẹn cho tôi? Bà bảo sao tôi dám thả cho ông ấy đi, cho ông ấy cơ hội đi làm hại người nhà tôi nữa.”
Tiết Ngọc Lan nhắm mắt lại, đau đớn nói: “Nói cho cùng chính là vì Noãn Noãn, bây giờ trong lòng ông chỉ có một mình nó thôi. Trong trái tim ông chỉ có Noãn Noãn, không chứa nổi bất cứ ai khác nữa. Tôi không hiểu, ông già tám mươi tuổi, người bên cạnh đều bị ông diệt trừ hết, lại có anh cả tôi giám thị, ông ấy còn có thể gây ra chuyện gì nữa? Tất cả những cái cớ ông nói đều là giả, ông chỉ là không nuốt trôi được cái cục tức này, muốn trả thù cho Noãn Noãn thôi.”
Thẩm Diệc Minh thấp giọng nói: “Ngọc Lan, bà cần phải bình tĩnh lại, chuyện này để sau rồi hãy nói.”
Thẩm Diệc Minh vừa định rời đi, Tiết Ngọc Lan đã xông lên ngăn ông lại. Bà đứng ở trước mặt ông, nước mắt mãnh liệt rơi xuống.
“Từ trước đến nay tôi chưa từng cầu xin ông cái gì, lần này tôi cầu xin ông, cầu xin ông tha cho ba tôi, cầu xin ông nể tình tôi đã đi theo ông ba mươi năm, tha cho ba tôi một con đường. Cho dù bây giờ ông ấy đã làm sai chuyện gì, ban đầu cũng là ông ấy nâng đỡ ông lên. Tôi cầu xin ông có thể uống nước nhớ nguồn, cho ông ấy một cơ hội.”
Thẩm Diệc Minh lau nước mắt cho bà, cau chặt mày lại.
“Bà không nên cầu xin tôi, không nên làm khó tôi. Ở trong lòng tôi, bà luôn là một người phụ nữ hiểu chuyện, hiểu chừng mực, những năm này cũng vì có sự ủng hộ của bà mà tôi mới có thể yên tâm làm việc của mình.”
Tiết Ngọc Lan vừa khóc vừa nói: “Nhưng lần này là ba tôi, cho dù ông ấy đã làm sai chuyện gì, ông ấy vẫn là ba tôi, ông bảo tôi giữ bình tĩnh, giả vờ không liên quan đến mình thế nào? Hồi đó Noãn Noãn quỳ xuống cầu xin ông, ông đã tha cho nhà họ Mạc. Bây giờ có phải chỉ cần tôi quỳ xuống, ông sẽ có thể bỏ qua cho ba tôi không?”