Trong những ngày tiếp đó, Mạc Trọng Huy luôn bận bịu lo liệu tang lễ, An Noãn vẫn luôn ở nhà họ Mạc và âm thầm ủng hộ bên cạnh.
Mạc Bạch Linh vẫn nhìn cô bằng ánh mắt khó chịu, gần như ngày nào cũng mắng chửi An Noãn.
An Noãn không trách Mạc Bạch Linh, cô có thể hiểu tâm tình bà ta lúc này.
Do những chuyện mà Mạc Bình Giang đã làm, cho nên không thích hợp tổ chức tang lễ long trọng, Mạc Trọng Huy chỉ tổ chức một đám tang nhỏ và cũng chỉ có bạn bè thân thích đến viếng. Buổi tối trước ngày tổ chức đám tang, Thẩm Diệc Minh gọi điện cho An Noãn, hỏi thăm ý kiến của cô, “Noãn Noãn, cháu có muốn bác đến viếng không?” Khi còn sống có2thù hận, sau khi chết đều tan thành mây khói.
An Noãn thản nhiên nói: “Bác à, bác đừng đến, tang lễ ngày mai chỉ có bạn bè thân thích tham dự. Người của nhà họ Mạc chắc chắn không muốn nhìn thấy bác đâu, cháu cũng không muốn bác đến đây rồi bị bọn họ sỉ nhục.”
Thẩm Diệc Minh thở dài rồi đau lòng hỏi: “Người nhà họ Mạc mắng chửi cháu hả?” “Không ạ, có Mạc Trọng Huy ở đây, bọn họ không bắt nạt cháu.”
“Noãn Noãn, bị mắng chửi thì đừng có chịu đựng, về nhà có bác bảo vệ cháu.”
Mắt An Noãn cay cay, vì Mạc Trọng Huy, chịu một ít mắng chửi thì có sao. Nếu như mắng cô hai cậu có thể khiến người nhà họ Mạc dễ chịu hơn một chút thì An8Noãn can tâm tình nguyện chịu đựng.
“An Noãn, tang lễ mà kết thúc, cố gắng về nhà nhé, ông ngoại bắt đầu nhớ cháu rồi.” “Dạ, cháu cũng nhớ mọi người.” Nghe có tiếng bước chân truyền đến, An Noãn vội dập máy. Mạc Trọng Huy gần đây bạn nhiều việc, buổi tối chỉ ngủ hai đến ba tiếng đồng hồ. Nhìn thấy dáng vẻ của hắn, An Noãn rất thương xót. Mạc Trọng Huy nặng nhọc lê bước vào phòng, An Noãn vội ra đón, ôm eo hắn và hỏi: “Tang lễ ngày mai sắp xếp thế nào rồi?” Mạc Trọng Huy nhẹ nhàng đẩy tay cô ra, đi đến trên giường nằm xuống rồi nhỏ giọng nói: “Đều chuẩn bị xong cả rồi.” “Bác hại của em vừa gọi điện hỏi, tang lễ ngày mai có cần6bác ấy đến dự hay không. Em bảo bác ấy đừng đến, bởi vì em sợ người nhà anh nhìn thấy bác ấy sẽ trở nên kích động.”
Mạc Trọng Huy không lên tiếng. An Noãn đến bên cạnh mới phát hiện hắn đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Đây là lần đầu tiên Mạc Trọng Huy không tắm rửa mà leo thẳng lên giường ngủ. Những ngày qua chắc chắn đã quá mệt, nên mới đặt lưng xuống giường đã thiếp đi. An Noãn nhẹ nhàng sờ lên mặt Mạc Trọng Huy, giúp hắn đắp chăn. Cô cúi người khẽ hôn lên môi hắn.
Thời tiết hôm sau rất tốt, mặt trời chói chang trên đầu, tang lễ của Mạc Bình Giang được tổ chức rất đơn giản, tham gia tang lễ toàn là họ hàng của nhà họ3Mạc. Trong khi người chủ trì đang giới thiệu cuộc đời Mạc Bình Giang, nước mắt An Noãn lặng lẽ chảy xuống. Một người đang sống sờ sờ, đột nhiên không còn nữa.
Cảnh tượng Mạc Bình Giang hẹn cô uống trà tại câu lạc bộ cao cấp vẫn còn ngay trước mắt. Cô không thể tin được sinh mệnh lại yếu đuối như thế, một người nói biến mất là lập tức biến mất. Tuy Thẩm Diệc Minh không tự mình tới, nhưng vẫn sai người tới. Khi cảnh vệ riêng của Thẩm Diệc Minh là Tiểu Vương đến thì tại hiện trường có chút bạo động nhỏ. Mạc Bạch Linh vô cùng kích động, chỉ tay vào Tiểu Vương, bà ta dùng giọng khàn khàn thét lên:”Mày đến đây làm gì? Mang theo vòng hoa của mày cút5đi, nơi này không chào đón mày!”
Sắc mặt Tiểu Vương bình tĩnh, nhỏ giọng nói: “Thủ trưởng của tôi đang đi công tác nên không kịp đến đây, ngài ấy đặc biệt dặn dò tối thay mặt viếng tang, xin gia đình nén đau buồn.”
Mạc Bạch Linh tức giận ném vòng hoa ra ngoài. “Cút, mau cút đi cho tao! Bảo Thẩm Diệc Minh cũng cút, đừng tưởng hắn có thể một tay che trời, sẽ đến lúc hắn bị báo ứng!” Nghe được Mạc Bạch Linh nguyền rủa, An Noãn theo bản năng nhíu lông mày. An Noãn đi qua vỗ vỗ bả vai Tiểu Vương, bảo anh ta rời đi.
Tiểu Vương nghiêm túc nói với An Noãn, “Cô An, xong chuyện ở đây hãy về nhà, Thủ trưởng rất lo lắng cho cô.”
An Noãn nghiêm túc gật nhẹ đầu.
Sau khi Tiểu Vương rời đi, hiện trường mới khôi phục sự bình tĩnh.
Khi tang lễ kết thúc, An Noãn đi theo mấy người nhà họ Mạc quay về. Mấy ngày nay cho dù Án Noãn có cố gắng thể nào, Mạc Bạch Linh cũng không tiếp nhận cô, nhưng An Noãn đều nhịn, cô có thể hiểu tâm tình của Mạc Bạch Linh vào lúc này. Người đã khuất dù sao cũng là người thân ruột thịt của bà ta, nỗi đau này cô đã từng trải qua nên hiểu rất rõ. An Noãn rót cho Mạc Bạch Linh một cốc nước nóng, mấy ngày qua bà ta đã khóc đến mức cổ họng không nói được. “Cô à, uống chút nước nóng đi, nếu không cổ họng sẽ không chịu nổi đâu ạ.”
Mạc Bạch Linh trừng mắt nhìn An Noãn rồi vung tay lên, toàn bộ cốc nước nóng đổ vào tay in Noãn.
An Noãn kêu lên, trên mu bàn tay lập tức có một mảng đỏ, nổi lên hai cái bong bóng.
Đường Tĩnh Vi ở bên cạnh nhìn thấy, bờ môi bà giật nhẹ, sắc mặt hơi phức tạp. “An Noãn, đừng tưởng rằng lấy lòng kiểu này tao sẽ tha thứ cho mày. Người nhà họ Thẩm chúng mày hại chết anh trai tao, chỉ cần tao còn sống, sớm muộn gì tao cũng sẽ tìm Thẩm Diệc Minh trả thù, mày bảo hắn cứ cẩn thận!”
Giọng bà ta khàn đặc. An Noãn mấp máy môi, tay đau rát. Cuối cùng Đường Tĩnh Vi không nhìn nổi nữa, đành đi qua nói với An Noãn bằng giọng lạnh nhạt: “An Noãn, cháu về đi, tang lễ của anh cả đã kết thúc, cháu không nên ở lại đây nữa.” “Cháu muốn ở lại bên cạnh Mạc Trọng Huy.” Tiếng nói của cô rất nhỏ, còn mang theo vài phần thương cảm. Mạc Bạch Linh lập tức nổi nóng, “Tao thật không hiểu mày cho Huy nhà chúng tao uống thuốc gì. Anh trai tao bị chúng mày hại chết, mà cái thằng ngốc đấy vẫn có thể thản nhiên qua lại với mày. Tao thấy chúng mày nhất định phải hại nhà họ Mạc chúng tao tan cửa nát nhà mới thỏa mãn.”
“Đủ rồi Bạch Linh, đừng nói nữa, trở về phòng nghỉ ngơi đi.” Đường Tĩnh Vi kéo Bạch Linh về phòng, để An Noãn ngồi một mình ở phòng khách.
Đêm nay quá yên tĩnh, An Noãn nhìn di ảnh của Mạc Bình Giang, trong lòng tự nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi. Cô ngồi ở phòng khách chờ Mạc Trọng Huy trở về, mấy ngày nay hắn luôn bận lo tang lễ, gần như không hề được nghỉ ngơi.