“Tôi rất vui khi bà có thể hiểu mọi chuyện.”
“Diệc Minh, tôi có thể cầu xin ông một điều không?” Thẩm Diệc Minh cười nói: “Chúng ta là vợ chồng, có chuyện gì cứ nói thẳng là được, làm gì phải dùng đến từ cầu xin, làm tôi chẳng thích nghe chút nào.” “Tôi hi vọng ông có thể cho phép tôi thỉnh thoảng đi thăm ba. Dù ông ấy đã từng làm những chuyện bẩn thỉu gì trước đây, nhưng ông ấy vẫn là ba tôi, phần quan hệ máu mủ này không thể cắt đứt được. Ông yên tâm, tôi chỉ đến thăm thôi, không làm gì khiến ông khó xử đâu.” Thẩm Diệc Minh nắm thật chặt tay bà rồi nghiêm túc nói, “Được, tôi đồng ý, bà có thể đến biệt thự thăm ông cụ lúc nào cũng được.”
Tiết Ngọc Lan đột nhiên2nhẹ nhàng tiến sát trong ngực chồng và nói nhỏ, “Thật xin lỗi, tôi sẽ không gây sự vô lý nữa.” “Không, là do tôi không tốt, không nói rõ mọi chuyện cho bà. Tôi nên nói rõ sự thật cho bà trước. Bà nói đúng, giữa vợ chồng với nhau thì không nên giấu giếm.” Nói đến đây hai người đều nở nụ cười, cùng nắm chặt tay nhau. Có một cách ở chung được gọi là chiến tranh lạnh, còn một cách khác là tôn trọng lẫn nhau. Bọn họ đều lựa chọn cái sau, để cuộc hôn nhân vốn không có tình yêu này có thể đi đến cuối cùng. Lúc tuổi còn trẻ chúng ta theo đuổi tình yêu, cho rằng tình yêu là điều đẹp nhất trên đời này, cho dù vì nó mà phải trả giá đắt cũng không hề hối8hận. Khi chúng ta dần lớn lên, già đi, khi vòng sáng của tình yêu bị bàn tay vô hình của năm tháng chậm rãi bào mòn, lúc đó chúng ta mới phát hiện, hạnh phúc cũng không phải là chuyện của một khoảnh khắc nào đó, mà nó tồn tại trong cuộc sống bình thường, tồn tại ở nỗ lực kiên trì không mệt mỏi, tồn tại ở trong từng phút từng giây.
An Noãn về đến phòng, một mình nằm trên chiếc giường rộng lớn, cô luôn cảm thấy đêm dài đằng đẵng, lật người mãi mà không ngủ được. Cô liên tục kiểm tra điện thoại di động, nhưng Mạc Trọng Huy vẫn không hề gọi đến. Trong lòng cảm thấy hơi mất mát, nhưng cuối cùng cô vẫn không ngăn cản được nỗi nhớ và sự lo sợ ở sâu trong lòng. Cô chủ6động bẩm dãy số của Mạc Trọng Huy, chuông reo hai tiếng, đầu bên kia đã bắt máy.
“An Noãn, muốn thể này rồi mà em vẫn chưa ngủ à?” Giọng nói của hắn rất lạnh nhạt, không nghe thấy chút tình cảm nào. Cô nói nhỏ, “Em hơi khó ngủ, Mạc Trọng Huy, anh đang làm gì thế?”
“Anh vẫn đang làm thêm giờ ở công ty.” Cô thấy đau lòng, “Mạc Trọng Huy, anh về sớm ngủ đi, mấy hôm nay đã quá mệt rồi, hãy nghỉ ngơi thật tốt.”
“Được.”
Mấy câu đơn giản qua đi tiếp đó là yên lặng. An Noãn bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô chủ động phá vỡ sự yên lặng này, “Mạc Trọng Huy, bác hại em nói, anh và người nhà có thể vào thăm ba anh bất cứ lúc nào, nhưng đừng nói với ông ấy chuyện của3bác cả, sợ ông ấy không chịu nổi cú sốc này.” Hơi thở của Mạc Trọng Huy ở đầu bên kia trở nên nặng nề, hắn trầm giọng nói: “An Noãn, cảm ơn em.”
“Cảm ơn cái gì, chúng ta là người một nhà mà.” Chẳng biết tại sao khi nói những lời đó, trong lòng An Noãn có cảm giác đau nhói. “Mạc Trọng Huy, anh nghỉ ngơi đi, em không làm phiền anh nữa.”
“An Noãn!” Đột nhiên hắn vội vàng gọi tên cô.
“Gì thế? Còn chuyện gì à?”
“An Noãn, mấy ngày tới anh hơi bận, em tự chăm sóc tốt cho mình nhé.”
Rõ ràng trong lòng không nghĩ những lời này, nhưng hắn lại nói ra những lời tàn nhẫn. An Noãn cắn mạnh môi mình, cố nén nước mắt, cô dịu dàng nói: “Không sao đâu, công việc quan trọng hơn, em ở nhà chăm5sóc cho ông ngoại cũng được. Mạc Trọng Huy, dù em có ở bên cạnh anh hay không, anh nhất định phải chăm sóc tốt bản thân. Em buồn ngủ rồi, em dập máy đây, ngủ ngon.”
An Noãn vội vàng dập máy, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Mạc Trọng Huy vẫn để ý đến cái chết của Mạc Bình Giang.
An Noãn biết rằng nước mắt không thể giải quyết vấn đề, nhưng đôi khi nước mắt là một loại giải tỏa, khi khóc lên trong lòng sẽ dễ chịu hơn. Lau khô nước mắt, cô tự nói với mình, tương lai còn rất dài, cho dù Mạc Trọng Huy đứng yên bất động thì cô nhất định phải dũng cảm đi đến bên cạnh hắn. Có những ký ức không tốt đẹp hãy để thời gian chậm rãi bào mòn. Trong văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Mạc thị, Mạc Trọng Huy đứng trước cửa sổ quan sát toàn thành phố. Thành phố này về đêm thường không ngủ, đèn đổi màu vẫn lập lòe. Nhìn những ánh đèn pha tạp đó, đột nhiên hắn hơi nhớ buổi đêm ở Giang Thành. Hắn nhớ lúc ở Giang Thành, có một thời gian rất dài hắn không thể nào thích ứng được cuộc sống ở đó.
Mười giờ tối đi bộ trên phố ở Giang Thành luôn tối đen, người dân thành phố đó dường như không sống về đêm.
Thời gian sau, khi đã dần hòa nhập được với cuộc sống ở nơi đó hắn mới biết, buổi tối chính là thời gian dành cho gia đình, mỗi người đều ở bên cạnh người thân, hưởng thụ thời khắc ấm áp nhất trong ngày. Khi đó hắn rất hâm mộ cuộc sống của họ. Đã lớn như vậy rồi nhưng đến giờ hắn vẫn chưa từng hưởng thụ sự ấm áp của gia đình. Ba hắn thường xuyên không ở nhà, thỉnh thoảng trở về cũng chỉ biết răn dạy, ngay cả một nụ cười cũng keo kiệt không muốn cho hắn.
An Noãn xuất hiện đã rót vào một tia sức sống cho cuộc sống tĩnh lặng của hắn. Cô tốt bụng, dũng cảm, lại kiên cường. Lúc theo đuổi hắn, cô nói đầy quyết tâm: “Cho dù anh cự tuyệt em lần thứ V, em cũng sẽ xuất hiện trước mặt anh lần thứ N +1.
Ban đầu hắn còn cảm thấy cô gái này mặt dày, trơ trẽn, không biết xấu hổ. Dần dần hắn phát hiện có kiên cường, có bao nhiêu người có thể gặp vô số thất bại mà vẫn đứng lên như cô chứ, cứ thế mà đã kéo dài ba năm. Trợ lý Trương gõ cửa tiến vào, cắt ngang dòng suy nghĩ, “Ngài Mạc, tôi đưa ngài về Shine nhé.” “Trương Húc, cậu thích Bắc Kinh hay thích Giang Thành hơn?”