Toàn bộ cuộc họp Thẩm Thần Bằng đều vô tình hay cố ý quan sát vẻ mặt của Mạc Trọng Huy, cảm xúc của tên này vẫn là bị ảnh hưởng, chắc lần này anh ta cũng đâm chọc được vào trái tim của hắn chứ nhỉ? Thẩm Thần Bằng bỗng nhiên cảm thấy bùi ngùi, vì sao có rất nhiều người yêu nhau rồi kết hôn, quá trình này vô cùng thuận lợi mà hôn nhân đối với những người như bọn họ lại khó đến thế. Cuộc họp kết thúc, Thẩm Thần Bằng còn muốn nói với Mạc Trọng Huy vài câu mà đã không thấy người đâu. Chắc hắn đang chạy hết tốc lực đến nhà họ Thẩm rồi. Nghĩ lại2thì tội gì khổ thế chứ, toàn tự mình làm khó mình. Mạc Trọng Huy đúng là đang lái xe đến nhà họ Thẩm. Tối hôm qua hắn ngồi một mình ở văn phòng cũng đã có xúc động muốn làm như thế này rồi. Hôm nay sau khi nghe Thẩm Thần Bằng nói, hắn càng không thể kìm nén nỗi nhớ An Noãn.
Hôm nay có An Noãn và ông ngoại ở nhà, bác gái cả đã ăn trước rồi ra ngoài uống trà với bạn. An Noãn quyết định tự mình xuống bếp làm mấy món mà ông cụ Thẩm thích ăn. Ông cụ Thẩm luôn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cô, “An Noãn, cháu làm được không?”
An Noãn nhướng mắt, “Ông8ngoại, ông ra phòng khách uống trà trước đi, ông yên tâm, đây đâu phải lần đầu cháu nấu cơm, cháu rất lợi hại đó, chờ lát nữa ông sẽ được nếm thử.”
Mạc Trọng Huy lái xe trở về nhà họ Thẩm, hắn thấy ông ngoại đang ngồi trong phòng khách.
“Ông ngoại, An Noãn đâu rồi ạ?”
Lông mày ông cụ khẽ nhếch lên, ông cụ thản nhiên nói: “An Noãn đang nấu cơm trong phòng bếp. Huy à, cháu qua đây nói chuyện với ông một chút.” Đầu óc của Mạc Trọng Huy đang đặt hết vào người ở trong bếp, nhưng lại không dám trái ý của ông cụ Thẩm, bèn ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh ông.
“Huy, ông cũng không nói lòng6vòng với cháu, có phải vì chuyện của bác cả mà cháu hận chúng ta không?”
Mạc Trọng Huy mím chặt môi. “Ông biết, cho dù cháu không ghi hận nhưng trong lòng cũng sẽ có khúc mắc. Nhưng ông hi vọng nếu trong lòng cháu không thoải mái, cứ nói ra đi, phát tiết nó ra ngoài, đừng để nó ở trong lòng mà hãy giải quyết nó đi. Cháu có nghĩ tới cháu thế này sẽ làm An Noãn nghĩ thế nào không, con bé sẽ lo lắng đến mức nào chứ.”
Mạc Trọng Huy cúi thấp đầu xuống. Ông cụ Thẩm cầm tay hắn, “Huy à, hai đứa cháu đi đến hôm nay khó khăn biết đường nào, nếu như bây giờ đến3cả cháu cũng chần chừ, như vậy mọi người sẽ rất thất vọng. Trong mắt của ông, tình cảm của hai đứa sâu đậm như thể, chắc chắn sẽ không có gì lay chuyển được. Thật ra, tình cảm vốn là thứ rất yếu đuối, nếu giày vò nó nhiều ai cũng sẽ mệt mỏi rồi tất cả đều giải tán. Ông hi vọng cháu cố mà quý trọng. Cả nhà chúng ta giao An Noãn cho cháu vì chúng ta thực sự là rất tin tưởng cháu. Bác hại An Noãn đã phản đối, nhưng ông vẫn âm thầm ủng hộ bọn cháu, bởi vì ông là người nhìn cháu lớn lên, ông tin cháu, cháu đừng để ông thất vọng được không?”
Câu5cuối cùng của ông cụ Thẩm gần như là cầu khẩn, Mạc Trọng Huy cầm tay ông cụ, nghiêm túc nói: “Xin ông yên tâm, cháu sẽ không để ông thất vọng đâu ạ.” Ông cụ Thẩm vui mừng cười rồi nhẹ nhàng vỗ vai hắn, “Đi xem con bé một chút đi, con bé này kêu muốn đích thân xuống bếp nấu ăn cho ông, còn không cho phép ông ở bên cạnh. Ông thực sự không yên tâm khi chỉ có một mình nó ở phòng bếp.”
Mạc Trọng Huy nhẹ nhàng đi tới phòng bếp, An Noãn tưởng là ông ngoại, cô không hề quay đầu lại mà cười nói: “Ông ngoại, ông sốt ruột muốn biết cháu làm món ngon gì cho ông à? Cháu đã nói với ông rồi, trong bếp đầy mùi khói dấu không tốt đâu.”
Mạc Trọng Huy nhìn bóng lưng An Noãn đang mặc tạp dề, trong lòng vô cùng chua xót.
Hắn đi đến dùng hai tay mạnh mẽ ôm chặt eo cô, khi cảm thấy người trong ngực hơi run lên, hắn càng ôm chặt hơn nữa.
“Mạc Trọng Huy, sao anh lại đến đây?”
Lúc mở miệng, giọng nói cô hơi khàn khàn, “Vừa họp xong nên anh đến ăn chực.” An Noãn hừ một tiếng, “Em cũng đâu nấu phần của anh, anh chuẩn bị mà húp canh nhé.” Mạc Trọng Huy ôm chặt hơn, mỉm cười nói: “Không ăn cũng được, ngắm em đủ no rồi.” An Noãn chép miệng tức giận mắng, “Mạc Trọng Huy anh có ý gì? Chế em nấu không ngon hả?” Mạc Trọng Huy cười một tiếng sảng khoái. Cuối cùng Mạc Trọng Huy cũng cởi tạp dề của cô ra và để hắn vào bếp, An Noãn ở bên cạnh giúp đỡ, hai người kết hợp vô cùng ăn ý.
Cơm trưa chỉ có ba người họ. An Noãn không ngừng gắp thức ăn cho ông cụ Thẩm, Mạc Trọng Huy cũng liên tục gắp thức ăn cho cô, giây phút này trong phòng tràn đầy tình thân.
Ông cụ Thẩm cảm khái, “Đã lâu rồi không được ăn bữa ăn ấm áp thế này, bọn chúng mà ở nhà hết lại quá ồn ào, tạo thành áp lực. Chỉ có ba người chúng ta, thật tốt.” An Noãn bật cười, “Ông ngoại à, những lời này cháu và Mạc Trọng Huy thích nghe, nhưng những người khác không thích nghe đâu ạ.” “Cho nên ông chỉ nói trước mặt hai đứa thôi.” Ăn xong bữa trưa, Mạc Trọng Huy rất biết điều cầm bát đũa đi rửa. An Noãn pha cho ông cụ Thẩm một chén trà, hai ông cháu vui vẻ ngồi đánh cờ ngoài phòng khách. Ông ngoại cười trêu ghẹo, “Tâm tình của cháu bây giờ tốt hơn nhiều so với buổi sáng.” “Ông ngoại, ông nói cứ như Mạc Trọng Huy rất quan trọng với cháu vậy.” “Chẳng lẽ không đúng hay sao? Cháu mà có tâm sự gì toàn hiện lên trên mặt giống như người trong suốt vậy.” “Con bé ngốc này, kể cả cháu có dùng mỹ phẩm trang điểm để che đi, người khác chẳng nhẽ không nhìn ra hay sao. Mỹ phẩm chỉ có thể che được nếp nhăn trên mặt nhưng không che được cảm xúc của một người đâu.” “Cháu gái à, chiều nay không cẩn ở bên cạnh ông đâu, đi hẹn hò với thằng nhóc Huy đi.”
“Không được, trong nhà chỉ có một mình ông, cháu không yên tâm.”. Ông cụ Thẩm nguýt một cái, “Cháu thật là, ông có thể đi có thể cử động, có gì không yên lòng chứ?”