Vẻ mặt Mạc Trọng Huy vẫn lạnh nhạt, vẫn nhắc lại câu nói đó, “Xin hãy chăm sóc tốt cô ấy giúp tôi!” Thẩm Thần Bằng giận điên lên, gầm lên giận dữ với Mạc Trọng Huy, “Cmn tôi không phải là ba của đứa bé, tôi không có nghĩa vụ chăm sóc. Nếu như cậu không muốn gánh vác trách nhiệm thì sẽ có người gánh vác thay cậu. Với bối cảnh của nhà chúng tôi, với sắc đẹp của Noãn Noãn, không có cậu, chúng tôi vẫn có thể tìm được đối tượng tốt cho con bé, đến lúc đó hy vọng cậu đừng hối hận!”
Lần này Mạc Trọng Huy không nói gì nữa, đi thẳng vào nhà. “Mạc Trọng Huy, sẽ có ngày cậu hối hận, cậu cứ chờ mà xem!” Thẩm Thần Bằng tức giận rời đi, lúc lái xe trên đường, trời mưa như trút2nước.
Anh ta dùng sức đập xuống vô lăng, dừng xe ở ven đường, xuống xe, gào lên với không trung, “Ông trời, rốt cuộc ông muốn giày vò đến lúc nào nữa. Tôi và Cố Thu không đến được với nhau, tôi đã chấp nhận rồi, có thể xin ông hãy tác thành cho hai người bọn họ không?” Phát tiết một trận xong, anh ta lên xe, toàn thân đểu ướt đẫm. Anh ta cảm thấy mình đúng là điên rồi, chuyện ấu trĩ như vậy mà cũng làm được. Chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt thất vọng sau khi mong đợi của Noãn Noãn, trái tim anh ta lại thắt lại.
Mạc Trọng Huy quay lại phòng, Đường Tĩnh Vi vô cùng nhạy cảm hỏi, “Thẩm Thần Bằng tìm con nói cái gì? Có phải bảo con đi gặp An Noãn không?”
Mạc Trọng Huy lắc đầu, khẽ nói, “Không,8nói chuyện làm ăn thôi.” Đường Tĩnh Vi cười lạnh, “Đây quả nhiên chính là bản tính của người nhà họ Thẩm, nhà chúng ta xảy ra loại chuyện này, nó còn muốn hợp tác với con, lấy được lợi ích từ chỗ con, quả nhiên là cái nhà coi lợi ích là trên hết.” Mạc Trọng Huy cau mày lại, thấp giọng nói: “Mẹ, mẹ có chút hiểu lầm với bọn họ rồi.” “Không có hiểu lầm gì cả, mẹ coi như đã nhìn thấu người nhà họ Thẩm rồi. Tóm lại hôm nay mẹ sẽ nói rõ ngay trước mặt ba con, nếu như con còn dám ở bên con ranh An Noãn đó nữa, vậy thì mẹ cũng tự sát, để con một mình tự do hạnh phúc đi.”
“Mẹ!”
Mạc Bạch Linh thấy vậy đi đến trước mặt Mạc Trọng Huy khuyên nhủ, “Huy, cháu thể trước mặt6ba cháu, đồng ý với ước nguyện cuối cùng của ông ấy đi, nếu không chỉ sợ ông ấy thật sự không có cách nào yên nghỉ được.”
Mạc Trọng Huy híp mắt lại, con ngươi đen thẫm khóa chặt lấy Mạc Bạch Linh, ánh mắt kia khiến Mạc Bạch Linh hơi run lên. “Huy, sao cháu lại dùng ánh mắt đó nhìn cô hả?”
Mạc Trọng Huy nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói từng chữ, “Đừng có ở đây vờ vĩnh nữa, cũng không cần giả vờ vô tội đau đớn, ba cháu chết là do một mình cô gây ra!” Sắc mặt Mạc Bạch Linh thoắt xanh thoắt tím, bà ta gầm khẽ, “Liên quan gì đến cô, là cô bảo ông ấy tự sát à? Sao cháu có thể đẩy cái tội danh không có chứng cứ này lên người cô hả? Cháu muốn chối bỏ trách nhiệm3cho An Noãn, cho nhà họ Thẩm sao?” “Cháu sẽ đến chỗ Thẩm Diệc Minh lấy đoạn ghi âm nội dung cuộc đối thoại của cô và ba cháu.”
Ngực Mạc Bạch Linh run lên, bà ta cố gắng giữ bình tĩnh, hét lên, “Lấy thì lấy, ai sợ ai, là cô nói cho ba cháu biết tin tức anh cả qua đời, nhưng cô không cảm thấy cô sai, cho dù cô không nói cũng sẽ có một ngày ba cháu biết được, cháu cảm thấy có thể giấu chuyện này cả đời sao? Cháu nên đi tìm nguyên nhân chính hại chết ba cháu. Nói trắng ra là, ba cháu, bác cả cháu, hai mạng người đều là bị Thẩm Diệc Minh hại chết!”
Nghe Mạc Bạch Linh nói như vậy, Đường Tĩnh Vi cũng nổi giận, gào lên với Mạc Trọng Huy, “Con đủ rồi đấy, đừng tìm nguyên5nhân gì hết, ba con chính là bị Thẩm Diệc Minh và An Noãn hại chết, đời này mẹ không đội trời chung với bọn họ. Nếu như con dám lấy An Noãn về nhà, vậy thì trên thế giới này sẽ không còn mẹ nữa. Ba con đi rồi, mẹ sống trên thế giới này cũng không có ý nghĩa gì nữa, lúc nào mẹ cũng có thể rời đi. Nhưng bây giờ mẹ phải sống, sống để giám sát con, thực hiện ước nguyện duy nhất của ba con.”
An Noãn nằm ở trong phòng bệnh, nhìn thấy ngoài cửa sổ đột nhiên mưa như trút nước, trong lòng cô vô cùng khó chịu. Cô vén chăn lên xuống giường, chậm rãi đi đến bên cạnh cửa sổ, cũng không biết trận mưa này sẽ kéo dài bao lâu, lúc nào mới có thể tạnh được.
Thời tiết này giống như tâm tình của Mạc Trọng Huy lúc này, đột nhiên mưa to như trút nước, trời như sắp sập xuống đến nơi.
Vừa rồi An Noãn ngủ, tất cả mọi người không muốn quấy rầy cô nên đi hết ra gian ngoài. Thẩm Diệc Minh không yên tâm, muốn xem cô ngủ thể nào, thấy cô lại chân trần đứng ở bên cửa sổ, vẻ mặt hiu quạnh kia làm người ta vô cùng đau lòng.
Ông vội vàng đi đến trầm giọng trách mắng, “Noãn Noãn, cháu làm sao thế? Mang thai còn không chú ý như vậy. Mau lên giường cho bác.”
“Bác hại, bên ngoài mưa rồi.”
Thẩm Diệc Minh xoa đầu cô, đau lòng nói: “Yên tâm, một lúc nữa là trận mưa rào này sẽ tạnh thôi.” Ông dứt khoát bề ngang cô lên, đặt cô lên giường, cẩn thận đắp chăn cho cô. “Bác không nên tin cháu sẽ ngoan ngoãn, sau này phải luôn tìm người trông cháu.” Thẩm Diệc Minh cười nói đùa, nắm chặt tay cô, “Cháu gái, bây giờ cháu không chỉ có một mình, làm bất cứ việc gì cũng phải suy nghĩ cho đứa bé trong bụng. Nếu như bị lạnh, cảm cúm phát sốt còn không thể uống thuốc, đến lúc đó phải khó chịu thể nào chứ.”
An Noãn khẽ đặt tay lên bụng, nơi này đang có một sinh mạng, là kết tinh tình yêu của cô và Mạc Trọng Huy. Bọn họ mong đợi nó như vậy, nhưng nó đột nhiên đến lại khiến cô trở tay không kịp. “Bác hại, Thần Bằng về rồi ạ?” Thẩm Diệc Minh cau mày lại, dịu giọng nói, “Vẫn chưa, có lẽ đột nhiên mưa như trút nước, tạm thời nó chưa về được.” Vẻ mặt An Noãn ảm đạm, tầm mắt mờ ảo nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
“Cho dù về, anh ấy cũng không có cách nào đưa Mạc Trọng Huy về được.” Cô chán nản nói, trái tim co rút đau đớn.
Thẩm Diệc Minh ôm chặt cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, “Noãn Noãn, cháu phải tin tưởng Huy, Huy không phải người không lý trí như vậy. Mạc Bình Sơn và Mạc Bình Giang chết không liên quan gì đến chúng ta, Huy sẽ không vì chuyện này mà chia tay cháu. Huống hồ bây giờ hai đứa có con rồi, nó sẽ càng quý trọng cháu hơn.”
“Nhưng ước nguyện cuối cùng của Mạc Bình Sơn là bảo Mạc Trọng Huy và cháu chia tay nhau.” Nói đến đây An Noãn không cầm nổi lòng nghẹn ngào, “Bác hai, tại sao ông ấy lại dùng cái chết để phản đối chúng cháu ở bên nhau? Cháu và Mạc Trọng Huy đến được với nhau chẳng dễ dàng gì, tại sao ông ấy không chịu chúc phúc cho chúng cháu, nhất định phải ép chúng cháu như vậy?”
Thẩm Diệc Minh khẽ thở dài, “Từ trước đến nay Mạc Bình Sơn chính là người như vậy, chuyện ông ta đã nhận định, không đạt được mục đích tuyệt đối không chịu để yên. Giống như ông ta muốn kéo bác từ vị trí này xuống, cho dù thất bại hết lần này đến lần khác, ông ta vẫn không từ bỏ, cho dù là giây phút chết đi, có lẽ ông ta cũng vẫn không cam tâm.”