“Xin hãy nén bị thương.” Hai người đau xót nói. Đường Tĩnh Vi nghiến răng nghiến lợi, vì có nhiều người nên bà không có cách nào phát tiết. Mạc Bạch Linh thì thể hiện rõ vẻ giận dữ ra mặt, lạnh lùng chất vấn, “Sao các người còn có mặt mũi mà đến đây?” Thẩm Thần Bằng cau chặt mày lại, không tỏ thái độ với bà ta mà chuyển sang Mạc Trọng Huy, “Huy, có thể nói chuyện một lúc không?” Mạc Trọng Huy trầm mặt lại, đang do dự. “Yên tâm đi, sẽ không mất quá nhiều thời gian của cậu đâu, nói mấy câu là được rồi.” Mạc Trọng Huy và hai anh em nhà họ Thẩm đi2đến phòng nghỉ. Vì An Noãn mà ba người có một dạo qua lại rất thân thiết đột nhiên dường như trở nên xa lạ.
Sau khi im lặng một lúc lâu, cuối cùng Mạc Trọng Huy trầm giọng phá vỡ bầu không khí đó, “Có chuyện gì mời nói mau đi, tôi không thể rời đi quá lâu.” Thẩm Thần Bằng day trán, không nói gì. Thẩm Thần Phong nặng nề mở miệng, “Cậu biết Noãn Noãn có thai rồi đúng không? Phản ứng thai nghén rất mạnh, ăn cái gì nôn cái đó, người gầy rộc đi, nếu như cậu nhìn thấy, tôi dám cam đoan cậu sẽ đau lòng chết.”
Con ngươi đen láy của Mạc Trọng Huy sầm lại, trái8tim đau đớn, hai tay siết chặt thành quyền, càng ngày càng chặt. “Huy, đi thăm Noãn Noãn đi, ngày nào con bé cũng nằm ngây ngốc trên giường bệnh, hoặc là nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hoặc là nhìn ra cửa. Cậu thật sự nhẫn tâm mặc kệ nó, không quan tâm đến đứa con của hai người sao? Nghĩ xem hai người trải qua bao nhiêu chuyện mới đến được với nhau, cứ chia tay như vậy không cảm thấy đáng tiếc à?”.
Mạc Trọng Huy giơ tay day ấn đường.
“Huy, tôi biết chúng tôi có khuyến cậu thể nào cũng vô dụng, phải là tự cậu nghĩ rõ ràng. Xảy ra nhiều bi kịch như vậy, chúng tôi cũng6rất khó chịu, nhưng cậu để tay lên ngực tự hỏi xem Noãn Noãn làm gì sai? Con bé vô tội, người lương thiện như nó chưa bao giờ muốn làm tổn thương bất cứ ai, đang yên đang lành như thế thì bị cuốn vào trận tranh chấp này. Nếu như ngay cả hai người cuối cùng cũng chia tay, tôi không dám tin trên cái thế giới này còn có tình yêu thật sự nữa.”
“Xin mọi người hãy chăm sóc tốt cho cô ấy giúp tôi!” Thẩm Thần Bằng nghe thấy câu này, lửa giận thiêu đốt lý trí, anh ta xông lên trước đâm mạnh cho Mạc Trọng Huy một quyền. Mạc Trọng Huy không tránh, nắm đấm rơi3đúng vào khóe miệng hắn. Thẩm Thần Bằng dùng sức rất lớn, khóe miệng Mạc Trọng Huy rỉ máu.
“Tại sao cậu lại không tránh?” Hắn trầm giọng nói: “Nếu như đánh tôi một trận có thể khiến trong lòng cậu dễ chịu hơn chút, tôi vui lòng chấp nhận, vẫn xin cậu hãy chăm sóc tốt cho cô ấy giúp tôi.”
“Cậu định không chịu trách nhiệm như vậy à?” “Xin lỗi!”
Mạc Trọng Huy nói rồi đi ra khỏi phòng nghỉ.
Thẩm Thần Bằng gào lên với bóng lưng hiu quạnh của hắn, “Mạc Trọng Huy, sớm muộn gì cậu cũng sẽ hối hận, đợi sau này con trai cậu gọi người khác là ba đi!”
Mạc Trọng Huy không dừng bước đi thẳng ra5ngoài. Sau khi hắn rời đi, Thẩm Thần Phong và Thẩm Thần Bằng mệt mỏi ngồi xuống sofa. Thẩm Thần Phong thở dài nói, “Lần này Huy kiên quyết như vậy, có lẽ cậu ta và Noãn Noãn sẽ nguy hiểm rồi.” Thẩm Thần Bằng siết chặt hai tay lại, nghiến răng nghiến lợi nói, “Anh đợi có một ngày cậu ta quỳ xuống trước mặt Noãn Noãn và đứa bé, cầu xin Noãn Noãn tha thứ cho cậu ta.” “Em không hy vọng có ngày đó, hai người này đều là người đáng thương. Đứng ở lập trường của Huy, Mạc Bình Sơn chết ngay trước mặt cậu ấy, lại dùng sinh mạng của ông ta để phản đối Huy và Noãn Noãn ở bên nhau, tạm thời Huy khó mà chấp nhận nổi, em có thể hiểu. Chúng ta cho cậu ta thêm chút thời gian. Em tin là tình cảm nhiều năm của cậu ta và Noãn Noãn sẽ vượt qua được bất cứ khảo nghiệm nào.”
Thẩm Thần Bằng thở dài nói: “Anh lo lắng cho Noãn Noãn và đứa bé trong bụng. Sức khỏe con bé vốn không tốt, bây giờ giày vò như vậy, anh thật sự không biết đứa bé này có thể đến được thế giới này không.”
Thẩm Thần Phong vỗ nhẹ vai anh ta, “Yên tâm đi, bác hai thương Noãn Noãn như vậy, sao có thể để cho Noãn Noãn và đứa bé xảy ra chuyện được. Bác ấy sẽ bảo vệ tốt bọn họ.”
Tang lễ kết thúc, Đường Tĩnh Vi và Mạc Bạch Linh mệt mỏi về nhà họ Mạc.
Đường Tĩnh Vi khóc một ngày ở tang lễ, lúc này vẫn không khống chế được nước mắt, “Nhìn ngôi nhà quen thuộc này, tôi có cảm giác dường như Bình Sơn vẫn chưa rời đi, khắp nơi đều có bóng dáng của ông ấy, sau này tôi phải sống thế nào đây.” Mạc Bạch Linh khàn giọng an ủi, “Yên tâm, vẫn còn có em ở bên chị. Cho dù thằng con trai bất hiếu đó của chị bỏ chị đi, vẫn còn có em.”
Đường Tĩnh Vi nhìn về phía Mạc Trọng Huy, chỉ thấy hắn khẽ cau mày lại. Đường Tĩnh Vi đi đến bên cạnh Mạc Trọng Huy, nắm tay hắn, hài lòng nói: “Huy, tang lễ hôm nay vô cùng thành công. Lúc còn sống ba con chính là một người thích thể diện, con tổ chức tang lễ cho ông ấy long trọng như vậy, ông ấy ở dưới suối vàng cũng nên nhắm mắt rồi.”
Mạc Trọng Huy hít sâu một hơi, khẽ nói: “Mẹ, mẹ nghỉ ngơi đi, hôm nay đã mệt cả ngày rồi.”
Đường Tĩnh Vi lắc đầu, “Mẹ không muốn về phòng, không muốn một mình đối mặt với căn phòng trống rỗng. Chỉ cần yên tĩnh, chỉ cần một mình, mẹ sẽ nhớ đến ba con, nhớ đến từng khoảnh khắc ở bên cạnh ông ấy.”
“Mẹ, con cùng mẹ về phòng.”
Mạc Trọng Huy đỡ Đường Tĩnh Vi trở về phòng, Mạc Bạch Linh nhìn mà chua xót trong lòng. Bà ta có một đứa con gái, lúc còn rất nhỏ đã đưa ra nước ngoài học, sau đó cũng lấy chồng ở nước ngoài, mấy năm chưa về rồi. Cho dù là tang lễ của hai bác, nó cũng không về tham gia. Bây giờ nghĩ lại đúng là hối hận, không nên đưa nó đi sớm như vậy, khiến nó không có chút tình cảm nào với cái nhà này. Bây giờ, ngay cả một người để tâm sự bà ta cũng không có, chỉ có thể hâm mộ nhìn con cái nhà người khác hiếu thuận thôi.
Mạc Trọng Huy đỡ Đường Tĩnh Vi về phòng. Nằm ở trên giường, Đường Tĩnh Vi nắm chặt tay hắn mãi, khàn giọng nói nhỏ, “Huy, mẹ không ngủ được, con ở bên mẹ một lúc được không?” Mạc Trọng Huy gật đầu, “Con đợi mẹ ngủ mới đi.” Đường Tĩnh Vi vui mừng cong khóe miệng lên, “May mà có con, nếu không mẹ thật sự không biết nên làm thế nào nữa. Huy, bây giờ con là động lực duy nhất để mẹ sống tiếp. Vì con, mẹ phải kiên cường sống. Mẹ muốn nhìn thấy con lấy vợ sinh con, sống cuộc sống hạnh phúc, mới có thể yên tâm rời đi.”
Vẻ mặt Mạc Trọng Huy hơi sầm lại.
“Huy, mẹ biết tạm thời bảo con quên An Noãn là một chuyện rất khó. Nhưng mẹ tin thời gian có thể làm được. An Noãn không có gì ưu tú cả, trên thế giới này nhiều người xinh đẹp, lương thiện hơn nó nhiều. Với thân phận địa vị bây giờ của con, tùy tiện tìm một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đều có thể tốt hơn An Noãn gấp trăm nghìn lần, đừng nhớ mãi không quên nó nữa.”