Thẩm Diệc Minh vuốt tóc cô, cười nói, “Nằm viện thật sự đau khổ như vậy à?”
An Noãn chu môi, “Nằm viện y như ngồi tù ấy, muốn ăn cái gì bác sĩ cũng không cho ăn.” Thẩm Diệc Minh ôm vai cô, nghiêm túc nói: “Về nhà cháu cũng không thể ăn, sau này bác sẽ bảo chuyên gia dinh dưỡng phối hợp một ngày ba bữa cho cháu. Bây giờ cháu đang có thai, cái gì cũng phải chú ý.” An Noãn bĩu môi, nói đùa: “Bác hai, nếu là như vậy, thế cháu dọn ra ngoài ở, cháu không thích bị ràng buộc như vậy đâu.” Thẩm Diệc Minh siết chặt cánh tay, thở dài, “Bác cũng là vì tốt cho cháu. Người mang thai phải chú ý mọi mặt, cháu không nghĩ cho mình cũng phải2suy nghĩ cho đứa bé.”
An Noãn khẽ đặt tay lên bụng, không nói gì nữa.
Thẩm Diệc Minh phủ bàn tay to lớn của mình lên tay cô, “Sinh mạng thật kỳ lạ, tiếp diễn hết đời này đến đời khác. Chẳng mấy mà cháu đã sắp làm mẹ rồi, Diệc Như ở trên trời có linh chắc sẽ vui vẻ lắm.” Nhắc đến Thẩm Diệc Như, vẻ mặt Thẩm Diệc Minh có chút đau xót. “Bác.”
Ông cười, “Bác không sao, gần đây luôn nghĩ đến bà ấy, có lẽ bà ấy đang nhắc nhở bác nên đi thăm bà ấy rồi. Bác phải đến công viên vĩnh hằng, nói tin tức tốt cháu có thai với bà ấy. Đợi đến ngày đứa bé ra đời, nhất định phải đưa nó đi cho bà ấy xem.”
Trở lại nhà họ Thẩm, người8nhà gần như đều đến đông đủ, ngay cả anh cả cũng dẫn chị dâu về.
Đậu Nhã Quyên chuẩn bị một bàn đồ ngon, nhưng ở trước mặt An Noãn chỉ có mấy món đồ bổ do chuyên gia dinh dưỡng chuẩn bị.
“Noãn Noãn, những thứ này là đồ ăn của cháu, những thứ khác đều không thể ăn.”
An Noãn trợn mắt lên, “Tại sao ạ?” “Bởi vì phụ nữ có thai phải đối xử đặc biệt.”
An Noãn bĩu môi, dáng vẻ không vui. Lần đầu tiên cô mang thai cũng không coi trọng như vậy, muốn ăn cái gì Mạc Trọng Huy liền mua cho cô cái đó. Theo tình hình bây giờ, nếu cô muốn ăn đồ nướng, há chẳng phải là nằm mơ giữa ban ngày à?
Hình như chị dâu cả nhìn ra tâm tư của cô,6cười nói: “Noãn Noãn, em nhất định phải nghe lời bác sĩ và chuyên gia dinh dưỡng, mười tháng mang thai, kiên trì một chút, sau này sinh một đứa bé khỏe mạnh. Lúc chị mang thai Thẩm Tử Mặc đang là mùa hè, ngay cả dưa hấu chị thích ăn nhất anh em cũng không cho chị ăn, có một dạo vì chuyện này mà chị còn cãi nhau với anh ấy, tất cả đều là vì đứa bé. Mười tháng chỉ mang thai không bị bệnh một lần nào, không uống một viên thuốc nào, Thẩm Tử Mặc sinh ra cũng rất khỏe mạnh, rất đáng yêu. Lúc đó chị nằm ở trên giường bệnh, nhìn Thẩm Tử Mặc nhỏ xíu ngủ ở bên cạnh chị, chị đã nghĩ, may mà có anh em, nếu không cứ theo3cái tính bộp chộp lại tùy hứng của chị, nói không chừng đứa bé đã sớm bị giày và không còn nữa rồi.”
“Chị dâu thật hạnh phúc.” An Noãn nói lời xuất phát từ tận đáy lòng, mặc dù số lần anh cả và chị dâu về nhà rất ít, nhưng An Noãn có thể thấy bọn họ rất ân ái, một nhà ba người luôn hạnh phúc như vậy.
Chị dâu cười, nói: “Noãn Noãn, chị nói với em không phải là khoe hạnh phúc đâu, chỉ là muốn nói với em, phụ nữ có thai khổ cực mười tháng, vì đứa bé tất cả đều đáng giá. Em bây giờ tốt hơn chi hồi đó nhiều, hồi đó chị và anh em không ở Bắc Kinh, tất cả đều là một mình anh ấy chăm sóc chị. Bây giờ5em mang thai, trong nhà có nhiều người chăm sóc em thế này, em phải nghe lời đấy.”
An Noãn nghiêm túc gật đầu, kéo cánh tay Thẩm Diệc Minh, làm nũng, “Vì con, cháu nhất định sẽ nghe lời, chăm sóc tốt cho mình.” Thẩm Diệc Minh kéo cô vào trong lòng, rất vui vẻ yên tâm. Ăn tối xong, Thẩm Diệc Minh dẫn cô đi ra ngoài tản bộ, Thẩm Thần Bằng cũng ầm ĩ đòi đi theo. Hít thở không khí tươi mới trong núi rừng, An Noãn cảm thấy tâm trạng lập tức tốt hơn nhiều.
Thẩm Thần Bằng khoác vai cô, nói: “Em gái, sau này ngày nào ăn cơm xong anh cũng cùng em tản bộ, em cảm thấy thế nào?”
An Noãn nhướng mày nhìn anh ta, “Anh có thể bảo đảm sau này ngày nào cũng về nhà ăn tối à?” Thẩm Thần Bằng nói: “Đương nhiên rồi, vì em, làm gì anh cũng đồng ý.”
“Thật không?”
Thẩm Thần Bằng gật đầu rất chắc chắn.
“Vậy ngày mai anh đưa em đi gặp Mạc Trọng Huy đi.”
An Noãn đột nhiên nói một câu, bầu trời đêm quang đãng giống như vang lên một tiếng sét, Thẩm Diệc Minh và Thẩm Thần Bằng đều cau mày lại. “Noãn Noãn, Huy đối với em như vậy, em vẫn còn cần cậu ta sao?” Nghĩ đến gương mặt lạnh lùng của Mạc Trọng Huy, Thẩm Thần Bằng lại cảm thấy tức giận.
An Noãn mím môi, thấp giọng nói: “Bác hại, cháu muốn gặp anh ấy một lần, bác cho cháu gặp anh ấy một lần được không? Cháu có rất nhiều lời muốn nói với anh ấy.”
Vẻ mặt Thẩm Diệc Minh vô cùng nghiêm túc, ông thở dài, “Noãn Noãn, nhà họ Mạc liên tiếp xảy ra chuyện, tạm thời Huy không chấp nhận nổi, cho nó chút thời gian, nó sẽ trở lại bên cạnh cháu.”
“Không, cháu đã đợi anh ấy rất lâu rồi, ở bệnh viện ngày nào cháu cũng mong đợi anh ấy, cháu không muốn chờ đợi như vậy nữa, cho cháu gặp anh ấy một lần, có mấy lời cháu muốn nói rõ với anh ấy.”
Thẩm Diệc Minh do dự rất lâu, cuối cùng gật đầu.
“Để Thần Bằng cùng cháu đi gặp nó đi.”
Thẩm Thần Bằng ở bên cạnh bắt đầu lo lắng, anh ta sợ Mạc Trọng Huy tàn nhẫn ném mấy câu làm trái tim Noãn Noãn bị tổn thương. Chứng kiến tình yêu không dễ dàng của hai người, anh ta hy vọng hai người có thể hạnh phúc, dắt tay nhau đi đến cuối cùng biết bao. Nhưng có quá nhiều chuyện không biết làm sao, có quá nhiều trở ngại.
Thẩm Diệc Minh nắm tay An Noãn, dịu giọng nói: “Cháu gái, cho dù nó có thái độ gì, cháu cũng phải thật tốt. Cho dù tương lai như thế nào, cháu vẫn còn có bác, cả nhà họ Thẩm đều là chỗ dựa vững chắc của cháu, cho cháu dựa
vào.”
An Noãn dịch vào trong lòng Thẩm Diệc, nghẹn ngào nói: “Bác hại, cháu có mọi người đã rất hạnh phúc rồi, bây giờ lại thêm một đứa bé, cho dù cháu và Mạc Trọng Huy có thể đi đến cuối cùng hay không, cháu cũng sẽ thật tốt, sẽ kiên cường. Cháu rất yêu anh ấy, cũng không muốn con của cháu không có ba, cho nên cháu sẽ cố gắng khiến anh ấy trở lại bên cạnh cháu.”
Thẩm Diệc Minh dùng đôi tay khỏe mạnh ôm chặt lấy cô.
Thẩm Thần Bằng ở bên cạnh nhìn, đột nhiên khó chịu. Nếu như Cô Thu có thể kiên định đối với anh ta giống như An Noãn đối với Mạc Trọng Huy, có lẽ bọn họ có thể đi được đến cuối cùng rồi.