“Mạc Trọng Huy, cậu đừng có quá đáng! Tôi không tin cậu bận đến nỗi không có thời gian gặp An Noãn một lần.” “Xin lỗi, tôi rất bận.” Mạc Trọng Huy lạnh nhạt nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Thẩm Thần Bằng gọi lại thì đã tắt máy. Anh ta tức giận chỉ muốn đập điện thoại xuống đất. Ngồi xuống một lúc lâu, anh ta mới dần dần bình tĩnh được. Anh ta cảm thấy cần phải đi nói với Noãn Noãn. Khẽ gõ cửa phòng cô, bên trong vang lên một tiếng nói trong trẻo “mời vào”, anh ta đẩy cửa đi vào.
Lúc này, An Noãn đang dựa vào giường, cầm điện thoại nghịch.
Anh ta đi đến cạnh giường ngồi xuống, nhắc2nhở: “Mang thai sao còn cầm điện thoại? Nếu như anh chạy đi tố cáo với ba anh, bảo đảm em sẽ bị thu điện thoại.”
An Noãn bĩu môi, đặt điện thoại sang bên cạnh. Bây giờ cô luôn quen xem điện thoại, sợ bỏ lỡ cuộc điện thoại nào, nhưng một khoảng thời gian dài, từ đầu đến cuối điện thoại đều rất yên tĩnh, thậm chí ngay cả điện thoại và tin nhắn lừa đảo cũng không có. “Anh vừa gọi điện thoại cho Huy!” Thẩm Thần Bằng đi thẳng vào vấn đề. An Noãn lập tức căng thẳng, “Anh ấy nói thế nào?” “Cậu ta nói gần đây cậu ta rất bận, không có thời gian gặp em.” Vào lúc này, giấu8giếm lừa dối nữa chỉ càng khiến cô bị thương.
An Noãn cắn môi, cúi đầu xuống, đôi mắt vốn trong veo lập tức sầm lại. Thẩm Thần Bằng vô cùng đau lòng, anh ta giơ tay ấn mạnh lên vai cô, thấp giọng an ủi, “Em gái, không sao, em còn có mọi người.”
An Noãn cắn môi, “Em vẫn muốn gặp anh ấy một lần, cho dù anh ấy có thời gian hay không, ngày mai em sẽ đến Mạc thị tìm anh ấy. Anh, anh giúp em đi!”
Thẩm Thần Bằng thở dài, “Noãn Noãn, sao em phải khổ như vậy? Bây giờ cho dù em đi tìm cậu ta, cậu ta cũng sẽ không quay lại bên cạnh em. Hãy cho nhau thêm một6chút thời gian đi.” “Không, ngày mai đi, em muốn gặp anh ấy.”
“Noãn Noãn!”
“Ngày mai là ngày kỷ niệm của bọn em, một trăm ngày đăng ký kết hôn.” Ngày nào cô cũng đang tính toán, đếm ngày tháng trôi qua. Thời gian trôi qua rất nhanh, có hoàn toàn không bắt kịp, thấm thoát đã qua rồi. Thẩm Thần Bằng xoa đầu cô, thấp giọng nói: “Ngoan, không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi, ngày mai anh đưa em đến Mạc thị.”
“Cảm ơn anh.”
Thẩm Diệc Minh cũng là một người hay lo lắng, nghĩ đến chuyện của An Noãn, ông cũng không ngủ được.
Tiết Ngọc Lan tỉnh dậy, phát hiện bên cạnh không có ai. Bà dậy kiểm tra, thấy Thẩm Diệc Minh đang3ngồi trên sân thượng một mình, gió lạnh thổi quần áo ngủ của ông, vô cùng hiu quạnh và thê lương. Bà khẽ thở dài, cầm áo khoác lên, đi ra sân thượng. Khoác áo khoác lên vai ông, bà ngồi xuống bên cạnh, “Muộn thế này rồi còn chưa ngủ, có phải ông đang nghĩ chuyện của Noãn Noãn và Huy không?”
“Tôi đã sớm biết hai đứa bé này đến với nhau không dễ dàng như vậy rồi. Lúc Mạc Bình Sơn đứng về phía đối lập với tôi, tôi đã bắt đầu lo lắng, ban đầu cũng muốn chia rẽ bọn nó, nhưng hai đứa bé yêu nhau quá sâu đậm. Sau đó tôi nghĩ, bọn nó yêu nhau như vậy, có lẽ5gia đình cũng không thể tạo thành bất cứ uy hiếp gì, có thể ở bên nhau được. Huy nhiều lần bảo đảm ở trước mặt tôi, cho dù người nhà nó có phản đối thể nào, nó nhất định có thể khiến An Noãn hạnh phúc. Tôi tin lời nó, giao Noãn Noãn cho nó. Kết quả hóa ra ban đầu tôi nhất thời mềm lòng khiến con bé này đau khổ nhiều hơn. Chuyện đã đến nước này rồi, bọn nó còn có thể kiên định đi đến cuối cùng sao? Con bé nhà mình vẫn kiên định như vậy, Huy đã do dự rồi.”
Tiết Ngọc Lan cũng buồn bã, bà cầm tay ông, an ủi, “Con cháu tự có phúc của con cháu, cho dù chúng ta bận tâm cũng vô ích, chuyện của bọn nhỏ để bọn nó tự giải quyết đi. Tôi luôn cảm thấy Huy sẽ không dễ dàng buông tay như vậy.”
Thẩm Diệc Minh lắc đầu, giọng trầm thấp, “Nếu như cuối cùng hai đứa chia tay, tôi sẽ tự trách.” Tiết Ngọc Lan cau mày lại, nghiêm túc nói: “Chuyện này liên quan gì đến ông? Mạc Bình Sơn và Mạc Bình Giang đều tự sát, không liên quan đến ông. Từ trước đến nay tôi chưa từng thấy người ba nào lòng dạ ác độc, dùng cái chết của mình để phản đối tình cảm của con cái như thế.”
“Cho dù nói thế nào, hai người bọn họ đều chết ở địa bàn của tôi. Có lẽ ngay từ đầu tôi nên bỏ qua cho bọn họ, không đợi đến lúc bọn họ hối cải, bi kịch sẽ không xảy ra.”
Tiết Ngọc Lan càng cau mày chặt hơn. “Diệc Minh, ông nhất định không thể nói như vậy. Ông đã đủ nhân từ với nhà họ Mạc rồi. Đổi thành bất cứ ai khác, hai anh em kia đều sẽ bị định tội chết, nhưng ông suy nghĩ đến lập trường của Noãn Noãn, đã khai ân cho bọn họ ngoài vòng pháp luật, chỉ là bọn họ không biết quý trọng. Diệc Minh, ông nhất định không nên có bất cứ tâm lý gánh nặng nào, cái chết của hai anh em bọn họ không liên quan đến ông.”
Thẩm Diệc Minh hít sâu một hơi, không nói gì nữa. “Tôi đi xem Noãn Noãn ngủ thế nào rồi.” Ông không yên tâm.
An Noãn nằm ở trên giường, trằn trọc mãi cũng không ngủ được. Cô không ngừng chạy đến phòng tắm nôn mửa, sau đó biến thành nôn khan, cả người xụi lơ ngồi ở phòng tắm, không có sức, không đứng dậy nổi.
Giây phút đó, cô hy vọng bên cạnh có thể có một người dùng bàn tay ấm áp của mình đỡ cô dậy biết bao. Cũng không biết tại sao lại trùng hợp như vậy, mỗi lần vào lúc cô cần hắn nhất, hắn đều không có ở bên cạnh cô. Lúc này, Thẩm Diệc Minh nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, thấy trên giường lớn không có ai, ông cuống cuồng gọi: “Noãn Noãn.” Nghe thấy tiếng truyền từ phòng tắm đến, “Bác hai, cháu ở đây.” Cửa phòng tắm đang mở, từ bên ngoài Thẩm Diệc Minh đã thấy An Noãn ngồi dưới đất, nằm bò trên bồn cầu nôn khan. Trong lòng ông vô cùng đau đớn, ông vội vàng chạy đến đỡ cô từ dưới đất lên. “Trời lạnh như thế này, sao lại ngồi dưới đất hả?”
An Noãn cười, khẽ nói, “Vừa rồi cháu không đứng lên nổi.”
Thẩm Diệc Minh đau lòng không nói ra lời, mắt cũng đỏ lên. Ông bề ngang cô lên, đặt cô lên giường lớn, cẩn thận đắp chăn cho cô. “Bác hai, muộn thế này rồi sao bác còn đến đây?” “Bác không yên tâm, muốn nhìn xem cháu ngủ có ngon không, xem ra sau này buổi tối cũng phải để người ở trong phòng chăm sóc cháu rồi.”